Bỏ hình bắt bóng

(Minh họa: Suzy Hazelwood/Pexels)

Thưa cô, bạn tôi là người có gia đình. Một gia đình êm ấm và hạnh phúc, chồng cô ấy thương yêu và chăm lo vợ con hết mực, cô ấy cũng rất thương yêu kính trọng chồng, chu đáo với các con.

Chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, mới đây cô ấy thổ lộ tâm sự với tôi. Cô ấy tình cờ biết tin tức của người yêu cũ, đó là tình yêu đầu đời, đẹp và lãng mạn. Họ quen nhau cũng mấy năm trời, nhưng rồi vì một chuyện hiểu lầm nên họ xa nhau. Người chủ động nói lời chia tay là cô bạn của tôi. Sau đấy cô lập gia đình và toàn tâm toàn ý lo cho chồng con. Cô không bao giờ tơ tưởng đến người cũ.

Vậy mà mới đây lòng cô có những lúc mộng mơ. Cô suy nghĩ nhiều, xót xa rồi ân hận khi biết người đàn ông xưa vẫn chiếc bóng và không nguôi mơ tưởng, thương nhớ cô. Cô quên quên nhớ nhớ, không tập trung vào cuộc sống hiện tại mà cứ mơ màng về quá khứ. Rất nhiều khi cô quyết tâm quên, không nghĩ về, nhưng cô không làm chủ được bản thân. Cô gọi tôi, kể về những ray rứt của mình, rồi cô ao ước làm một cái gì đó để đền đáp tấm lòng của người đàn ông cũ đã dành cho cô.

Tôi thương bạn, lắng nghe bạn trải lòng, nhưng thật sự tôi biết đó chỉ là những “bong bóng mưa” chợt đến rồi chợt đi mà thôi. Tôi hy vọng với tính khí mạnh mẽ, cộng với lòng tự trọng vốn có, chẳng sớm thì muộn cô cũng thăng bằng trở lại.

Nhưng rồi mới đây cô nhờ tôi chuyển một lá thư đến với người xưa. Tôi không hỏi lý do tại sao cô không chuyển mà nhờ tôi? Nói thật tôi rất quý bạn nhưng lòng không muốn chuyển thư. Tôi nghĩ chuyện qua rồi thì cho qua luôn, nhưng lòng áy náy vì bạn nhờ mà không làm. Chuyển một lá thư trong trường hợp này là đùa với lửa, tôi chuyển thư chẳng khác nào tôi chế thêm dầu vào lửa! Tôi muốn hỏi ý kiến một người ngoài cuộc để biết mà hành động đúng đắn hơn, tôi chọn cô cho “an toàn” đấy cô Nguyệt Nga ạ, giúp tôi là có nên chuyển hay không? (Sen Hạ)

GÓP Ý 

Hồng

Qua thư thì tôi đoán mọi người trong câu chuyện, kể cả cô, đều lớn cả rồi, nếu không muốn nói là… già. Vậy nên phải chịu trách nhiệm trên mỗi việc làm của mình. Cái ông người cũ, không lấy vợ, không ai cấm ổng không lấy vợ, nếu ổng chọn không lấy vợ chắc chắn ổng có lý do.

Bạn cô, đang có chồng con yên ổn, nhưng muốn tìm chốn đoạn trường mà đi, thì chắc chắn cô ấy cũng có lý do khi muốn chọn chốn đoạn trường. Cách hay nhất là nên cứ để cô ấy tự quyết định, muốn chuyển thì tự mà chuyển, và chịu trách nhiệm trên việc làm của mình.

Đa Ngh.

Tôi định để tên mình là Đa Nghi, nhưng thôi bớt đi chữ “i” cho nó đỡ bị nguyền rủa là ác đức. Tôi không bao giờ tin là một người nào đó, yêu một ai đó, lấy họ không được, rồi ở vậy suốt đời, tôn thờ hình bóng người xưa! Điều này chỉ có trên tiểu thuyết… dở!

Tôi nghi là ông này không có ai thèm ưng hay nói lịch sự hơn thì ông ấy cao số, số cô độc. Cũng có thể ổng quen cô này cô kia mà không lấy cô này cô kia làm vợ vì nhiều lí do, có thể do ổng mà cũng có thể do cô này cô kia không muốn làm vợ ổng.

Hoài

Ui chao, sao bạn chị giống Thuý Kiều quá! Hơi đâu mà khóc Đạm Tiên!

Khôi Lê

Cô ơi, cô nên tìm cách từ chối bạn, làm thế là không đúng với người chồng của bạn đâu cô ạ. Ngoài việc từ chối cô cũng nên lựa lời khuyên bạn nên quên đi tình cũ, chớ bỏ hình bắt bóng!

(Minh họa: Emiliano Vittoriosi/Unsplash)

VẤN ĐỀ MỚI 

Em có người bạn, hắn đẹp trai, cao ráo, ăn nói có duyên, học lại giỏi, em có cảm tình với hắn, phải nói là em mơ tưởng hắn.

Mới đây, trong chuyến đi chơi chung cả nhóm, em giận hắn chỉ vì một chuyện lãng xẹt.
Hôm mà cái vụ trúng số lên đến cả tỷ đó. Tụi em thay phiên nhau nói lên kế hoạch sử dụng tiền trúng số. Một đứa bạn tuyên bố nếu trúng một tỷ sẽ cho mỗi đứa trong nhóm $1 triệu. Một đứa khác cho mỗi đứa $10 triệu, dành 1/2 phần còn lại xây bệnh viện, trường học.

Phần hắn, hắn không nhắc gì đến bạn trong nhóm, mà lên một danh sách sắm nhà, xe, du thuyền, du lịch. Em nghe hắn nói mà tức khí nên nói rằng em sẽ cho các bạn nhưng trừ hắn ra, vì hắn giàu quá rồi!

Thế là một trận cãi nhau xảy ra. “Tại sao tui cho bạn nhiều mà bạn keo kiệt quá vậy? Tại sao mày sắm sửa tùm lum mà không dành một chút cho bạn bè, mày tồi quá!” Tụi em cãi hăng đến độ sau đó hắn chửi ĐM.

Thật lãng xẹt, nhưng câu chuyện làm em rất hoang mang. Em sực nhớ lại thì từ xưa đến nay đi ăn chung, chưa bao giờ hắn trả tiền. Áo quần vật dụng hắn sắm cho bản thân toàn đồ mắc tiền. Mà quà hắn tặng mọi người thì “cheap” thấy sợ luôn. Em không cần biết hắn nói thật hay chơi, nhưng hắn bần tiện quá nên em giận hắn.

Mới đây hắn làm huề với em rồi hắn tỏ tình với em, em nhớ chuyện “trúng số” mà hoang mang!

Thưa cô Nguyệt Nga, em muốn hỏi, em có quá đáng không? Liệu em đồng ý quen hắn, sau này về với nhau, hắn có phát tiền chợ cho em mỗi ngày không? (EmThuyHa)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: