Con trai có bồ, mẹ vừa mừng vừa lo

(Minh họa: tabitha turner/Unsplash)

Tôi có một cháu trai, năm nay cháu 17 tuổi, hiện là học sinh cuối cấp trung học, tính tình cháu hướng ngoại, cởi mở và dễ thông cảm với người khác.

Một bữa chỉ có hai mẹ con, cháu thầm thì với tôi là đã có bạn gái, là một cô bạn cùng trường. Tôi nghe cháu nói mà trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì cháu đã tin tưởng mẹ mà nói những chuyện riêng tư. Tuy nhiên, tôi lo lắng vì cháu đang tuổi mới lớn, nói với cháu như thế nào để cháu và bạn gái giữ những tình cảm tốt đẹp, không đi quá giới hạn ảnh hưởng đến chuyện học hành.

Dù sao tôi vẫn là một người mẹ Á Đông, muốn con trai mình học hành nên người, có nghề nghiệp ổn định trước khi bước vào chuyện tình cảm trai gái. Tôi biết là vào thời buổi này có muốn ngăn cản con yêu đương là không thể. Nhưng tôi phải nói sao với con bây giờ để cháu hiểu mà cân bằng giữa chuyện học hành và tình cảm, mong anh chị giúp tôi! (Hiền M)

GÓP Ý

-Hiếu Hoà

Thưa chị, cháu là con trai đang có bồ, mà thủ thỉ với Mẹ là tốt quá rồi. Phần lớn con cái bên này, nhất là con trai, thường ít gần bố mẹ. Cháu của chị “méc” với mẹ, mình có bạn gái là cháu quá dễ thương!

Ai dễ thương với mình, mình còn dễ thương lại, huống gì là con. Cháu kể với mẹ là mong mẹ chia sẻ niềm vui với mình. Chị nên hỏi thăm cháu về người bạn mới của cháu. Chị nhớ hỏi ân cần, không nên hỏi nhiều và đào sâu chi tiết quá cháu sẽ đề phòng mà co cụm lại.

-NgaNguyen

Chị may mắn quá, có con tâm sự với mình, điều này thật hiếm, chị nên mừng. Theo em, những ngày Lễ, Tết hay gia đình có dịp gì, chị nên mời bạn cháu về nhà để tạo tin tưởng cho cháu, đồng thời cũng dễ cho mình để mắt dòm chừng.

Về chuyện học hành, chị nên nói suy nghĩ và lo âu của chị với cháu và chị nhớ là hãy nói như một người bạn với một người bạn. Tuyệt đối không bao giờ lên giọng dạy đời hay nói về quá khứ của mình, chẳng hạn như “Thời mẹ thế này, thế kia” rồi bắt cháu phải noi gương mình, cấm cản hay kiểm soát, tò mò vào phòng cháu lục lọi hay lén coi điện thoại cháu.
Thật ra tất cả những điều chị lo nghĩ, cháu cũng hiểu để mà cân bằng cuộc sống. Con nít bây giờ khôn lắm, tại mình tưởng con vẫn là nhỏ mà thôi.
Mong chị bình an!

-Hoàn Lê

Em thì em không chủ trương “nghề nghiệp ổn định xong rồi mới tình cảm yêu đương.”

Chờ đến lúc nghề nghiệp ổn định xong đâu đấy rồi mới yêu đương là trễ mất rồi. Tới lúc đó thì người mà em thật sự yêu, có khi người đó biến đâu mất. Cũng có thể em sẽ yêu người nào mới. Hoặc em cuống quýt quá gặp ai cưới đại, như thế có khi là không tốt.

-Thiều

Chị không nên đụng vào chuyện yêu đương của cháu. Nếu chị muốn khuyên con chăm lo học hành thì chị có thể nói. Cứ bảo con chăm lo học hành, cứ theo dõi bài vở của con, đi họp phụ huynh, nghe thầy cô nói. Ngày con vào đại học, chị nên đi theo và dự những buổi họp orientation dành cho phụ huynh.

Tất cả những điều đó, chị nên làm. Nhưng chuyện yêu đương của con, chị nên nghe và trả lời nếu con hỏi, chứ đứng nói vô. Con trai 17 tuổi mà nói chuyện với mẹ, là vui lắm rồi, vậy chị cứ vui đi.

(Minh họa: RAIS gi/Unsplash)

VẤN ĐỀ MỚI 

Mẹ em có bạn, nói chính xác là mẹ em có bạn trai! Em chẳng vì thế mà cản ngăn hay buồn rầu lo lắng! Dù gì thì mẹ em cũng đã “thờ chồng nuôi con” khá là lâu.

Ngày xưa, ba năm chồng mất là có thể đi bước nữa, huống thì thời đại văn minh ngày nay. Mẹ em đã ở vậy thờ chồng hơn 10 năm, em chỉ tội nghiệp Mẹ, và thật mong Mẹ có người bạn để an ủi những ngày cô đơn còn lại. Em thấy mẹ vò võ một mình mà xót xa, vợ chồng em thì đi làm suốt ngày, mẹ thì ra vào cái vườn cây nhỏ xíu trước nhà, nay mẹ có bạn, còn gì vui bằng.

Từ ngày có bác L., mẹ em vui hẳn ra, thỉnh thoảng còn tô tí son, bôi tí phấn dù là ở trong nhà. Mỗi khi bác đến, là mẹ lăng xăng nấu nướng. Em có hỏi mẹ, ở đâu mà mẹ quen bác và hoàn cảnh gia đình của bác thế nào. Mẹ kể là vợ bác mất, con cái đều ở riêng. Em vui, chồng em cũng vui và cám ơn bác L. đã đem không khí rộn ràng đến với gia đình em.

Nhưng quả đất tròn và quá nhỏ cô ạ! Một hôm, rất tình cờ em khám phá ra câu chuyện không phải như vậy, không biết là do bác L. kể sai với mẹ hay là chính mẹ em là người bịa ra nhân thân của bác để cho tụi em an lòng.

Em đến thăm một người bạn xưa, họ mới qua, ở đấy em gặp bác L. và em biết ra là bác ấy mới bảo lãnh vợ con từ Việt Nam qua. Thưa cô, em quá ngỡ ngàng và chẳng kể thì cô Nguyệt Nga cũng hình dung sự lúng túng, sợ hãi của bác L. như thế nào. Hỏi thăm bạn dăm ba câu, em nại cớ phải đi đón con nên chào ra về.

Em không bình tĩnh được cô ạ! Em lo lắng, bất an đến độ chồng và mẹ em đều nhận ra. Em phải làm gì đây cô, giấu hay nói với mẹ mọi chuyện? Xin cô giúp em! (Kim Thoa)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: