Tuổi già chỉ muốn bình yên!

(Minh họa: Claudia van Zyl/Unsplash)

Năm nay tôi 86 tuổi, đang ở một mình. Ba ngày mỗi tuần medicare cử một người đến phụ việc. Họ đến giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, nấu ăn, đôi khi chở tôi đi khám bác sĩ. Nói chung, từ ngày có người đến nhà giúp, tôi cũng đỡ nhọc nhằn trong lúc già yếu đơn côi.

Thật ra tôi cũng còn cô con gái đang ở cùng thành phố, cháu đã ly hôn và hiện đang ở với con cũng đã vào đại học. Bạn bè khuyên tôi nên về ở với con gái cho có người thân, sớm hôm đỡ đần. Nhưng tôi biết, khó khăn lắm, ai ở trong chăn mới biết chăn có rận. Tôi thì thà nhờ hàng xóm người dưng, chứ nhờ con cái thì đôi khi gây ra nhiều phiền hà. Không phải bỗng dưng mà ông cha mình có câu, “Mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày.”

Mới đây không biết hỏi ở đâu, con gái tôi nói với tôi, cái cô đến phụ việc hàng tuần cho tôi, được chính phủ trả lương khá lắm. Con gái tôi muốn lấy công việc đó, nghĩa là con gái tôi sẽ thay thế cô gái đó đến giúp tôi hàng tuần. Chỉ cần tôi đồng ý thì con tôi sẽ là người chính thức đến giúp tôi.

Thật ra ai mà chẳng muốn con mình săn sóc cho mình, và điều đáng nói là chỉ cần tôi gật đầu thì hàng tháng con tôi sẽ có một số lương cũng khá do nhà nước trả.

Hơn ai hết tôi hiểu con gái mình, tôi biết nếu tôi đồng ý thì người của medicare cũng không đến mà con gái cũng không đến nốt, nghĩa là con tôi sẽ chẳng bao giờ bén mảng đến lo cho mẹ, rồi thì có ngày tôi sẽ chết trong nhà mà không ai hay, và con tôi sẽ vào tù vì cái tội bỏ bê người già.

Liên tục mấy hôm nay, ngày nào con gái tôi cũng thúc hối tôi ký giấy đồng ý. Tôi thật không biết nói sao nữa, nhận lời thì coi như chắc chắn 100% thân già sẽ lụm khụm tới lui mình ên trong nhà; mà không nhận lời thì ăn nói sao với con! Tôi quá bực mình vì không biết quyết định làm sao!

Tôi thấy mình thật là vô phước, từng tuổi này mà không yên trong những ngày cuối của cuộc đời. (Tư Minh)

GÓP Ý

-Ha Le
Thưa bác cháu đoán cả một đời bác đã khổ vì con. Đàn bà Việt Nam nào mà không như vậy, nhất là ở thế hệ bác suốt đời hy sinh cho chồng cho con, chẳng bao giờ nghĩ đến thân mình, từ miếng ăn giấc ngủ. Theo cháu thì đã đến lúc bác nên dành cho mình quyền nghĩ, quyền sống, và quyền thích cho mình. Bác muốn sống sao cứ sống vậy, thích cái gì thì làm cái đó, chẳng nên vì ai nữa bác ạ!

Con bác có muốn chăm sóc bác thì cứ đến mà chăm sóc, bác thích cái cô phụ việc thì cứ để cô ấy đến phụ bác. Nếu không thích đổi người phụ mình thì bác không mắc gì phải ký giấy tờ. Điều gì làm bác phiền hà thì bác không làm, bác chỉ làm điều mình muốn.

Bớt suy nghĩ lo âu đi bác, sống là phải vui, nhất là cuộc sống còn ít quá! Chúc bác sức khoẻ, bình an.

-Thi Hoang
Con cũng có mẹ kém bác vài tuổi, con vẫn hàng ngày khuyên mẹ là hãy bỏ bớt những điều trong đời sống mà mẹ cảm thấy không vui. Mẹ không cần phải có nhiều bạn, mẹ chỉ giữ lại những người bạn mẹ yêu mến. Mẹ không cần phải nói chuyện với nhiều người, mẹ chỉ chọn những người hợp mẹ để kết giao.

Nói chung cái gì trong đời sống bây giờ, mẹ đều nên chắt lọc lại, không để mất thì giờ với những điều vô bổ và tào lao. Đó là những gì con khuyên mẹ con, giờ những lời đó con cũng xin gửi bác, bác nhé!

(Minh họa: Jeshoots/Unsplash)

VẤN ĐỀ MỚI 

Con gái tôi bị bệnh nặng nên phải vào nhà thương, chăm sóc chính cho cháu là một nữ bác sĩ. Cô ấy mới ra trường, xinh xắn và tận tâm với nghề. Hằng ngày cô bác sĩ khám, nói chuyện, đùa giỡn với bệnh nhân khiến cả phòng khi nào có cô cũng vang tiếng cười. Cô đến thăm con tôi ngày mấy bận, chơi với cháu bé, mua đồ chơi cho cháu. Vì thế cháu rất thích cô.

Con tôi nằm nhà thương hai tuần thì xuất viện. Bệnh nhân về nhà mà cứ nhớ bác sĩ, cứ đòi bố mẹ chở lên bệnh viện thăm bác sĩ. Tôi không chiều con được vì tôi làm ca sáng, tờ mờ đã rời nhà, chiều về thì túi bụi lo cơm nước cho chồng và hai con. Cuối tuần thì lo lau nhà, giặt giũ hay đi chợ. Tôi đầu tắt mặt tối, quần quật nên không chiều con được. Chồng tôi có cơ sở kinh doanh riêng, cũng túi bụi vì công việc nhưng thì giờ anh ấy không khắt khe như tôi.

Thấy con đòi hoài, cuối cùng tôi phải năn nỉ chồng chở con đi dùm. Ban đầu anh còn vùng vằng, sau tôi năn nỉ quá anh mới chở con đi. Thế là mỗi cuối tuần hai cha con lại đến bệnh viện thăm bác sĩ.

Thấy con vui, tôi cũng mừng. Một hôm em gái tôi hỏi tôi: “Chị, nếu yêu một người đàn ông có vợ nhưng họ vẫn tôn trọng người vợ thì có tội không?” Tôi không biết em tôi hỏi như vậy có nghĩa là gì, nhưng có lẽ do linh tính của phụ nữ, tôi hỏi tới, và biết được, cô bác sĩ lần mò tới làm quen với em gái tôi và tâm sự với em tôi là cô ấy và chồng tôi đã yêu nhau suốt mấy tháng nay, nhưng thề là không làm hại gì hay xen vào gia đình tôi, cô sẽ cố gắng chấm dứt mối tình tội lỗi này sớm.

Trời ơi là trời! có phải tôi là người đẩy chồng vào tội ngoại tình không? Tôi xin cô Nguyệt Nga giúp tôi thoát khỏi tình thế này? (Tâm)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected].

Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

 

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: