Người đẹp trong trại tù ‘cải tạo’

Minh hoạ: Hoach Le Dinh/Unsplash

Năm 1970, tôi vừa lấy được chứng chỉ năm thứ hai ở phân khoa Báo chí Đại học Vạn Hạnh, bỗng nghe lời bạn, nổi máu giang hồ, rủ nhau đến bến Bạch Đằng, tình nguyện xin nhập ngũ Hải quân. Năm năm trời giang hồ chưa đã, bỗng đến năm 1975, Việt cộng tiến chiếm miền Nam, cắt đứt mộng hồ hải của tôi. Toàn nước, hầu hết, người ta hoảng sợ Việt cộng, kéo nhau ra biển, chạy thoát thân. Trong lúc tôi còn mãi mơ mộng giang hồ, nên kẹt ở lại, bị Việt cộng trói tay, lôi vào trại tù, thẩy lên vai một hơi bảy cuốn lịch nặng nề.

Tù Việt cộng, khổ sở không sao kể xiết. Chẳng những tù nhân thiếu ăn, thiếu mặc, mà tinh thần và thể xác bị đe dọa, bị đày ải đến tận cùng sự sống. Mỗi năm, họ đều đưa chúng tôi thay đổi trại tù. Trại tù nào cũng nằm ở nơi hoang vu, rừng thiêng nước độc, chẳng có bóng người. Có một trại tù, với tôi, tương đối dễ chịu, đó là trại tù Cao Lãnh. Và nơi đó, ở cái Tết đầu tiên trong tù, xảy ra một chuyện thực thực hư hư, mà mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được. Xin kể ra cho các bạn cùng nghe.

Trại tù Cao Lãnh, chiều cuối năm, buồn hiu hắt. Bữa cơm chiều, ngoài phần rau luộc và nước chấm như thường lệ, tù nhân được lãnh thêm phần thịt kho để mừng Xuân về. Nói “thịt kho” cho xôm, thực ra, mỗi đứa chỉ thêm vài miếng ba rọi mỏng lét, dài hơn lóng tay út một chút.

Cơm vừa phát xong, đã hết ngay. Thau sạch loáng, chẳng còn một hột sót lại. Thế mà, có đứa vẫn cầm muỗng đứng ngẩn ngơ, tiếc rẻ phần cơm sao quá ít, đã vội trôi nhanh vào bao tử.

Những miếng ba rọi tội nghiệp, than ôi, chỉ làm bụng thêm cồn cào. Chỉ làm miệng tôi thêm háo hức, thèm thuồng đủ thứ. Tôi nhớ đến góc phố Sài Gòn. Những cái bàn bu quanh xe mì lưu động. Tô nước lèo béo ngậy, mỡ nổi màng màng. Hương thơm bốc lên từ sợi mì, từ miếng xí quách đầy nạc. Tôi nhớ đến dĩa cơm bình dân. Dĩa cơm ở Đa Kao, thời sinh viên nghèo nàn. Dĩa cơm nơi quân trường gian nan. Dĩa cơm tận chiến tuyến lửa đạn. Những dĩa cơm bình dân, nhưng ê hề cá thịt. Ăn một lần đã thấy no. Ăn một hơi đã thấy đủ.

Chỉ có thằng Hữu, đặc biệt. Phần ăn của hắn còn nguyên, chưa vơi đi chút nào. Tôi đếm tất cả là sáu miếng thịt ba rọi trắng phau phau, đang nổi lều bều trong chén nước kho. Chu choa! Miếng thịt tràn trề hương vị, đánh thức vị giác và khứu giác của tôi một cách mãnh liệt.

– Bộ… dư hả? Cho tau đi…

Thằng Hữu liếc tôi. Con mắt lấp lánh nắng chiều, tưởng như có ngọn lửa nào đó, sắp sửa bùng lên.

– Mẹ! Ở đây, làm sao… dư? Có cách nào… dư?

Tôi lắp bắp, chỉ vào phần ăn của hắn, nói ngọng nghịu :

– Nó… nó… còn nguyên? Bộ… bịnh hả?

– Mẹ, bộ bịnh… rồi… rồi… nhịn đói hử? Đồ… đồ… vô duyên!

Bị chửi, nhưng tôi vẫn còn tiếc rẻ phần cơm. Tiếc rẻ miếng ba rọi nằm khêu gợi trong chén nước kho sóng sánh mỡ.

– Sao… sao… nó còn nguyên? Còn nguyên?

Tôi nuốt nước bọt, luống cuống hỏi. Lúc này, thằng Hữu mới há miệng cười. Hắn kéo tôi vào một góc, thì thầm trong tai :

– Tau để dành. Đêm nay, đón Giao thừa với người đẹp.

Nghe hắn nói, tai tôi bắt đầu lùng bùng. Có luồng điện nào đó, chạy ngược lên đầu, rồi lan ra, tê rần các giác quan.

– Mày… mày nói sao? Người đẹp? Mẹ, dóc cha nội! Người đẹp nào ở đây?

Thằng Hữu không trả lời. Hắn nắm tay tôi lôi một hơi, ra cây trứng cá cuối trại. Khoảng sân rộng thênh thang chạy dài. Tới đấy, nó hẹp lại, chỉ còn lối mòn nhỏ, dẫn đến gốc trứng cá. Xung quanh, lau sậy mọc đầy. Vòng kẽm gai cuối cùng của trại tù, nằm hoang vu, ở đó.

Thằng Hữu ngồi bệt dưới gốc cây. Hắn ngả người ra sau. Hai khuỷu tay chống xuống cỏ. Rồi lơ đãng nhìn lên vòm lá. Tôi nằm kế bên, hồi hộp chờ lời nói của thằng Hữu. Những áng mây trôi trên trời, xuyên qua kẽ lá, như những tà áo dài trắng… đứt đoạn.

– Mày còn nhớ đêm Giáng Sinh, cách đây vài tháng không?

– Nhớ chứ! Đêm đó, nửa khuya, mày biến đâu mất dạng? Tau dậy đi đái, thấy không có mày, tìm muốn khùng.

– Đêm đó, đêm đầu tiên tau gặp người đẹp.

Tôi há mồm, ngạc nhiên. Người đẹp? Lại người đẹp? Trại tù Cao Lãnh là nơi bọn Việt cộng nhốt sĩ quan chế độ cũ. Toàn một đám đực rựa, từ thiếu úy đến trung tá. Ở đây, chúng bắt bọn tôi nhai đi nhai lại những bài chính trị nghịch ngợm, để chờ thời gian thanh lọc, đưa đi lao động khổ sai trong các trại tù xa xôi ngoài Bắc. Lũ Việt cộng cũng vậy, từ quản giáo đến vệ binh, chỉ gồm một bầy đàn ông chán đời, thiếu vắng hơi hướm đàn bà lâu ngày.

Thằng Hữu mơ màng nhìn ra bờ sông. Con sông Cao Lãnh mênh mông. Giờ này, nước lớn, sóng đập trắng xóa bờ. Cái lô cốt cuối cùng, cách chúng tôi rất xa. Mãi tận đằng kia gờ đất. Xung quanh đây, cỏ dại mọc đầy. Lau sậy chằng chịt như mạng nhện. Vòm lá của cây trứng cá rậm rạp, phủ kín một vùng rộng lớn.

– Đêm đó, đêm Giáng Sinh. Tau trằn trọc mãi, không ngủ được. Nửa khuya, bỗng nghe tiếng gọi trong trẻo: “Anh ơi ! Thức dậy đi! Ra ngoài cây trứng cá. Em chờ anh ở đấy!”. Tau lồm cồm ngồi lên. Bóng đen dày đặc. Từ đầu phòng đến cuối phòng, chỉ nghe tiếng ngáy nổi lên khắp nơi. Phía cửa vào, ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn trên cao, soi rõ dáng dấp của một thiếu nữ, đang nhìn tau mỉm cười. Nụ cười quyến rũ thật! Mới thấy, tau bị lôi cuốn ngay, quay quắt ngay!

Tôi chộp ngực thằng Hữu, kéo hắn ngồi lên, thôi thúc:

– Em… em đẹp hông? Em mặc áo gì? Đêm tối, làm sao mầy mò ra cây trứng cá?

– Em đẹp một cách lộng lẫy. Em mặc áo dài trắng, tóc xõa ngang lưng. Hình như, tà áo dài trắng, thân thể em trắng… phát ra một thứ ánh sáng huyền diệu. Theo đó, mà đi. Theo đó, tau ra được cây trứng cá.

Tôi tưởng tượng đến dung nhan nàng, như lời mô tả của thằng Hữu. Tôi chợt nhớ câu thơ của Nguyên Sa:

“... Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng...”

Đúng rồi, sắc đẹp của nàng là thứ ánh sáng huyền diệu, dẫn thằng Hữu đến thiên đường tình yêu.

– Rồi… rồi sao nữa?

– Đây này! Chỗ này đây!

Thằng Hữu vỗ nhẹ xuống nhánh cây. Đó là một nhánh thấp, là đà gần mặt đất. Ai cũng có thể ngồi lên đó nghỉ ngơi, lưng tựa thoải mái vào thân cây chính.

– Chỗ này, tau và nàng ngồi nói chuyện với nhau cho tới sáng. Mày biết không? Gần nàng, tau mới khám phá ra một điều. Thân thể nàng luôn tiết ra một mùi hương cực kỳ thơm tho, khiến tau cứ ngây ngất mãi. Không phải là mùi hương riêng biệt của hoa hồng, hoa cúc, hoa lan… Hay bất cứ một thứ hoa nào đâu! Cũng không phải mùi hương của mỹ phẩm, của son phấn, của vải vóc, lụa là… Đó là một mùi hương kỳ diệu, dường như là tổng hợp của hàng triệu mùi hương tuyệt vời nhất trên trái đất này. Hay đó là mùi hương của thế giới khác, của hành tinh khác, của miền miên viễn nào đó mang lại… Tau, cho tới bây giờ, thực sự… chưa hiểu ra?

Tôi ngó quanh quất cây trứng cá. Cố gắng sục sạo, tìm kiếm hình bóng giai nhân của thằng Hữu. Câu chuyện có vẻ kỳ bí quá! Có vẻ hoang đường quá! Chợt, tôi rùng mình, nổi da gà khắp người.

– Thằng quỷ! Mày có thấy mặt em rõ ràng không? Chân em có chạm đất không? Mày… mày có nắm được tay em không?

Thằng Hữu tức giận, lớn tiếng:

– Mẹ, mày không tin thì tối nay đi với tau.

Trước khi nó bỏ đi, nó hằn học, nhắc lại từng tiếng một:

– Nhớ nha! Tối nay đi với tau.

Buổi chiều, chưa kịp đến tối, chưa kịp nhìn tận mặt bóng dáng giai nhân của thằng Hữu, thì lệnh của trại tù bắt chúng tôi đào một ao nuôi cá. Cái ao bắt đầu từ cây trứng cá, chạy dài đến vòng kẽm gai cuối cùng. Thế là, cây trứng cá bị hạ xuống. Trại tù bắt chúng tôi bứng luôn gốc cây, cưa từng khúc để làm củi chụm. Khi bứng xong gốc, và bắt đầu xắn vá, đào sâu xuống lòng đất, chúng tôi bắt gặp một cỗ quan tài. Chúng tôi đành phải bốc hài cốt cho vào nón sắt, rồi cẩn thận hàn kín lại, đem chôn nơi khác.

Từ đó, thằng Hữu không còn gặp lại bóng dáng giai nhân nữa.

Chuyện này, mãi đến bây giờ, tôi vẫn thắc mắc và nhớ mồn một từng chi tiết. Không biết đây có phải là câu chuyện tâm linh, hay câu chuyện trong giấc chiêm bao của thằng Hữu, hay nó vẽ ra để quên đi cái đói đang hành hạ tù nhân mỗi ngày? Hoặc vì quá nhớ vợ, nó muốn ước mơ có một bóng dáng giai nhân bên cạnh?

Chỉ có một điều, trước khi chia tay mỗi đứa một nơi, nó có tâm sự như sau:

– Tau mang tâm trạng chán đời khi vào tù, vì nước mất nhà tan. Cha mẹ, vợ con tau… đã chết trên chuyến tàu từ Đà Nẵng về Sài Gòn, trong những ngày cuối cùng của Tháng Tư nghiệt ngã. Quá đau khổ, tau chờ đến nửa khuya đêm Giáng Sinh, chuẩn bị sẵn một sợi dây nylon để tự vận. Khi tròng sợi dây vào cổ, bỗng dưng nàng xuất hiện. Nàng nhẹ nhàng gọi tau với giọng thật êm ái, thật dịu dàng. Tiếng gọi mềm mại và sắc đẹp tuyệt trần của nàng, làm tau dừng tay, bỏ ý định tự tử, rồi riu ríu theo nàng ra tận cây trứng cá. Từ đó, tình yêu đã làm tau yêu đời trở lại, và sống đến ngày hôm nay…

__________

Muôn nẻo đường đời (những chuyến ra đi và những điều kể lại) – cuộc thi do báo Saigon Nhỏ tổ chức, dành cho mọi người Việt ở mọi nơi trên thế giới, với giải nhất $5,000 trong tổng giải thưởng gần $30,000. Bài vở xin gửi về [email protected]. Vui lòng xem Lời mời cuộc thi để biết thêm chi tiết.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: