Văn Giang với Nguyễn Lân Thắng / Phần 1

Văn Giang tháng 4 năm 2012.

Cuộc đấu tranh đòi đất của bà con Văn Giang đang vào lúc cam go nhất. Thời gian ấy Lân Thắng hay qua lại cùng một số anh em nữa để hỗ trợ bà con đưa tin tức, Lê Dũng Vova cũng thường có mặt ở Văn Giang chuyện trò cùng với bà con.

Tin tức Văn Giang thường xuyên được cập nhật trên trang của tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện. Anh em đi thu thập tin tức, hình ảnh và tâm tình của bà con gửi về trang anh Diện.

Tôi không theo dõi nhiều cuộc đấu tranh đòi đất của bà con nông dân, lúc đó tôi theo dõi cuộc đấu tranh đòi đất của bà con giáo dân cùng với anh JB Nguyễn Hữu Vinh.

Trước hôm cưỡng chế Văn Giang một hôm, tin tức rất nóng bỏng, bầu không khí nghẹt thở trên trang anh Diện.

Lân Thắng nhắn tôi.
– Văn Giang mai cưỡng chế, anh xem nào về hỗ trợ bà con đưa tin.
Tôi nói ở đó có nhiều anh em rồi, Lê Dũng Vova và Phạm Chính với vài người nữa. Thắng bảo.
– Có anh em yên tâm hơn, các ông kia đi trực đầu xóm, mình em ở cuối xóm.

Câu “mình em” của Thắng, khiến tôi quyết định về Văn Giang. Chiều hôm ấy đường vào Văn Giang đã bị các chốt công an lập ra kiểm soát người qua lại. Tôi đứng trên bờ đê nhìn các chốt lập quanh làng, chỉ thấy vài người nông dân họ đang tranh thủ đào những cây cảnh mang về nhà, vì ngày mai xe ủi sẽ san bằng tất cả những mảnh vườn trồng hoa và cây cảnh.

Tôi nhắn Lân Thắng, bảo ai đó trong làng mang cho tôi một cái cuốc và một cái bao tải, gặp tôi ở trên con đê, dưới chân cầu.

Hai người dân làng ra đón tôi, tôi cởi quần áo, mặc đúng cái quần đùi. Máy ảnh và máy quay phim, giầy, điện thoại…cho tất vào bao tải bảo một người mang vào làng. Còn tôi và một người nữa đi xuống cánh đồng, ra vẻ đào bới cây, cứ lân la trên cánh đồng tiến đến sát làng. Đào mấy cái cây rồi cùng nhau đi vào làng qua cánh đồng cùng với mấy người mót cây.

Người ta dẫn tôi lên một gác trên của một ngôi nhà. Lân Thắng cởi trần đang ngồi bên máy tính, tôi ngạc nhiên thấy nó không đeo kính. Hỏi kính mày đâu. Thắng bảo.
– Sáng em đi vào, sợ bọn nó nghi, em phải mặc quần áo nông dân, đeo kính áp tròng.

Tôi bảo đi vòng quanh làng xem địa thế ra sao. Chúng tôi đi vòng quanh làng xem xét tầm quan sát, đánh giá những điểm có thể xảy ra căng thẳng. Gặp Phạm Chính đang chốt ở một nhà, Chính bảo vào nhậu. Tôi nhìn địa thế ngôi nhà Chính ở, ngôi nhà ở rìa bên trái làng nếu đứng từ trên đê nhìn xuống. Chính nói chỗ cánh đồng trước nhà mai chắc chắn sẽ có cưỡng chế. Hỏi Dũng Vova đâu, thì Chính bảo đang trực ở góc khác.

Tôi bảo nhà kia nấu cơm rồi, tôi và Thắng sẽ ăn ở đấy.

12 giờ đêm, tôi và Thắng vẫn đi nghiên cứu địa hình. Sau cùng tôi chọn một nhà, tôi nói chủ nhà vất cho tôi mấy cái đệm và chăn phơi trên sân thượng, bê mấy chậu cây cảnh lên đó. Chủ nhà gọi mấy người hàng xóm đến hỗ trợ, họ bê nhiều thứ lên trên sân thượng.

Tôi nói sáng mai tôi sẽ núp trên sân thượng, còn Lân Thắng tôi bảo sang ngôi nhà bên kia, ngồi trên gác nhà đó trực.

Gần sáng, cảnh sát cơ động đi thành nhiều đoàn bủa vây quanh làng, họ cầm dùi cui và lá chắn, nhìn như những binh đoàn quân La Mã trên cánh đồng. Không khí căng thẳng và ngột ngạt, không còn ai được ra hay vào làng nữa.

Trời sáng, đoàn quân cảnh sát khiên giơ cao tiến vào làng, cản trở không cho người dân ra cánh đồng, máy ủi tiến phía sau bắt đầu san phẳng cây cối trên những mảnh vườn. Người dân ùa ra, bị pháo hơi cay ném tới tấp, súng bắn chỉ thiên. Dân làng ném gạch đá vào cảnh sát, nhưng họ giơ khiên chắn được và tiến vào dùng dui cui đập dân. Có hai người nhà báo VOV đứng quay phim. Họ bị cảnh sát xúm lại đánh đập dã man. Một dân làng là phụ nữ nhao đến không cho đánh nhà báo, chị bị đám cưỡng chế bẻ tay gập người xuống. Một tay cưỡng chế sút một cú thẳng vào bụng chị, khiến chị đổ gập người.

Tất cả những hình ảnh ấy đều lọt vào máy quay của tôi và Lân Thắng.

Clip Lân Thắng ghi.
https://www.youtube.com/watch?v=in0veUYNnQc&t=61s

Clip tôi ghi.
https://www.youtube.com/watch?v=l2Vz3JitfLk

Đến chiều cưỡng chế xong, một số người bị bắt đi. Xẩm tối tôi cả Lân Thắng nằm trong xe công nông, phủ bao tải ra khỏi làng.

Sáng hôm sau chính quyền Hưng Yên tuyên bố cưỡng chế thành công, không có gì đáng tiếc xảy ra, mọi việc êm đẹp.

Hai clip trên được tung ra, gây xôn xao. VOV không còn cách nào khác, họ xác nhận hai phóng viên bị đánh dã man là người của họ. Tin tức phóng viên bị đánh chính thức được khẳng định trên báo với hình ảnh bộ mặt sưng vù, thâm tím của hai phóng viên.

https://thanhnien.vn/cong-an-xin-loi-boi-thuong-cho-nha…

Công an bồi thường tiền cho hai phóng viên, số tiền không tiết lộ. Một sĩ quan công an bị cắt chức.

Chính quyền Hưng Yên nói chỉ do hiểu lầm đánh hai phóng viên, ngoài ra không có ai bị đánh.

Một clip thứ ba do tôi ghi cảnh người phụ nữ bị bẻ tay, nhận một cú đá sấm sét vào bụng đổ gập người được tung ra.

Người ta nói, muốn kiện phải tìm được clip gốc và ai quay.

Trên đường Bà Triệu, ở quán cà phê đối diện VOV, qua một người trung gian, tôi có cuộc gặp với người của VOV. Họ nói tôi nếu phải làm đến nơi, tôi có thể cung cấp clip gốc và nhận đã ghi không.

Tôi nói sẽ đứng ra nhận, kể cả giao luôn máy quay.

Hai hôm sau, bỗng nhiên an ninh gọi tôi lên làm việc về sách Đại Vệ Chí Dị. Những buổi làm việc liên tục từ ngày này qua ngày khác, cứ từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Kéo dài đến mười mấy ngày.

Trong thời gian đó, người ta thoả thuận với nhau xong vụ đánh nhà báo. Khi dứt những buổi hỏi cung về viết blog, tôi không còn sức mà để tâm đến chuyện clip. Hơn nữa tôi và Lân Thắng cũng không muốn công khai là chúng tôi đã quay clip đó.

Lân Thắng có đam mê làm phóng viên, ghi lại những sự kiện nóng bỏng. Tôi thì nghiêng về thích bình luận nhiều hơn. Vì tính chất như thế, Lân Thắng đi nhiều nơi, từ vùng cao đến ven biển. Đi vào những điểm nóng như vậy rất nguy hiểm, cứ nhìn trường hợp hai phóng viên VOV bị đánh thì thấy. Để đổi lấy những tấm hình, những phút clip về sự kiện nóng, về những bất công, người phóng viên tự do luôn có thể bị đánh đập đổ máu, bị bắt bớ hành hung. Đang ngồi nhâm nhi cà phê, bỗng nghe cú điện ở Văn Giang, ở Dương Nội có đánh đập, bắt bớ là Lân Thắng lên đường. Lúc nào Thắng cũng thường trực túi máy ảnh trong người để ứng biến ngay khi cần.

Hình ảnh và clip không như bài viết hay bình luận. Nó là thực tế, là sự thực hiển nhiên, là bằng chứng cụ thể và xác thực. Kèm theo nó là sự nguy hiểm tính mạng đến ngay lập tức lúc người phóng viên tự do đang tác nghiệp.

Các bạn hãy xem kỹ clip Văn Giang mà Lân Thắng ghi, trong khói lựu đạn cay và tiếng súng nổ, những tiếng la hét kêu cứu, bạn sẽ thấy người phóng viên tự do Nguyễn Lân Thắng can đảm thế nào sau cái vóc dáng thư sinh, mảnh khảnh bên ngoài.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: