Câu chuyện ngắn ngủi dưới đây đã từng được đăng tải trong cuộc thi viết “Những kỷ niệm đặc biệt về Lễ Giáng Sinh” do Tạp Chí Anh Ngữ Công giáo Our Sunday Visitor, tổ chức thường niên. Tất cả những câu chuyện gửi đến, yêu cầu chỉ được viết trên dưới khoảng 300 chữ. Năm 2016, tác giả Phan Đức Minh đã giành được vị trí thứ nhì trong số hàng trăm bài viết được gửi đến. Xin đăng lại đây phần bản dịch tiếng Việt, từ nguyên bản Anh Ngữ dự thi, do chính tác giả giới thiệu.
*****
Sau khi cánh cửa sắt của Nhà tù số 10 – dành giam các Sĩ Quan cấp chức bị coi là nguy hiểm của chế độ cũ – đã đóng lại và khóa cẩn thận, Cha Ánh, cựu Trung tá Giám đốc Sở Tuyên úy Công giáo Quân khu 2, Việt Nam Cộng Hòa, nói với tôi một cách bí mật, ngắn gọn:”Đêm nay chúng ta sẽ có một Lễ Giáng Sinh đặc biệt”. Tôi hỏi “Ở đâu Cha ?”. Cha trả lời “Ở bên cạnh cầu tiêu, trong góc tối, chỗ nằm ngủ của mấy anh bạn: Thanh, Tâm, Vinh và Kính đó”. “Khi nào?”, tôi hỏi vị Linh Mục già. Cha nói, “Sau cuộc họp thường lệ buổi tối”.
Tôi không phải là người Công giáo vào thời gian đó, nhưng với những nỗ lực lớn lao, Cha Ánh đã dần dần hướng dẫn tôi đến với Chúa Giêsu, đấng cứu rỗi của thế gian. Sau nhiều thử thách gian lao, khốn khổ, tôi đã hoàn toàn bị chinh phục bởi Đức Tin vào Chúa Giêsu, vị Cứu Tinh của những người cùng khổ như tôi lúc đó, kẻ đã bị giam cầm hơn 12 năm trời trong nhiều trại tù cải tạo ở nơi rừng sâu nước độc, sau khi Chính quyền Nam Việt Nam sụp đổ vào Tháng Tư, 1975.
Trong góc tối của nhà giam số 10, Cha Ánh đã tổ chức Lễ mừng Chúa Giáng Sinh cho nhóm 5 anh em bạn tù chúng tôi trong khung cảnh bí mật và đặc biệt tại nhà giam của cộng sản. Khi một người tù khác lần mò tìm lối vào cầu tiêu, tới gần thì một người trong nhóm ra hiệu bằng cách hắng giọng để cùng nhau giả vờ lái sang câu chuyện lao động ngày hôm sau hay chuyến thăm nuôi sắp tới của gia đình. Khi yên lặng và an toàn đã trở lại, cả nhóm lại tiếp tục buổi lễ mừng đón Chúa Giáng Sinh.
Ngày nay, tôi đã là người Công giáo và sẽ không bao giờ quên được câu chuyện đó.
*****
After the iron door of House No. 10 – reserved for dangerous and high-ranking officers of the old regime – was closed and locked carefully, Father Anh, former Lieutenant – Colonel director of catholic chaplain services in the RVN’s 2nd Military Zone, secretly and briefly told me, ” We will have a special Christmas Eve tonight.” ” Where, Father? ” I asked. He replied, ” Next to the restroom, at the dark corner, the sleeping places of our fellows : Thanh, Tam, Vinh and Kinh.” – ” When? ” I asked the elderly catholic priest. “After the nightly meeting,” he said.
I wasn’t a catholic at the time, but Father Anh, with great effort, had been gradually leading me to Jesus., the Savior of the world. After some arduous challenges, I was completely conquered by Faith in Jesus, the Savior of miserable people like me, who had been detained in various communist re-education camps for 12 years plus after the collapse of South Vietnam government in April 1975.
In that dark corner of House No. 10, Father Anh celebrated Christmas Eve liturgy for our group of 5 prisoners in a special and secret atmosphere of the communist prison. When another prisoner fumbled his way to the restroom thereabout, one of us would signal by clearing his throat, and we pretended to be talking about the next day’s work or the forthcoming family’s visit. When silence and security returned, we resumed our liturgy…
Nowadays, I’ve been a Catholic, and I will never forget it.
Phan Đức Minh
– Member of the International Society of Poets
– Outstanding Figure in Literature 2004 of Asian
– Community & ASIA Journal in San Diego, CA.