Trời đã vào mùa mưa (tsuyu) sáng dậy vẫn còn hơi lành lạnh, chả muốn rời lớp chăn mỏng vừa đủ ấm, cố tiếp tục dỗ lại “những giấc ngủ vùi” nhưng mắt cứ trắng ra… vì lứa tuổi đã bắt đầu từ con số 7.
Ngước cổ lên thì thấy “em” nằm ngay trên đầu bất ngờ “tỏa sáng,” vài dòng chữ hiện ra hoặc một hình “minh họa” kèm theo lời chúc: “thứ hai yêu đời, thứ ba thành công, thứ tư rực rỡ, thứ năm an lành…. thứ sáu ngủ ngon,” “Mọi sự an lành trong một ngày bình mình rực sáng”…., hoặc những clip nhạc nghe đủ tái người. Hình như mấy lời chúc hay clip này của bạn ta gửi vào nửa đêm… về sáng vì thỉnh thoảng đang say giấc mộng có một vài tiếng “lích” nho nhỏ vừa đủ lọt tai.
Thế là mắt nhắm mắt mở, ôm “em” vào lòng trong tư thế trùm chăn rồi “vuốt qua kéo lại”…. và một ngày mới bắt đầu.
***
“Từ ngày có “em” về, thế giới hình như nhỏ lại, tiện lợi vô cùng. Chỉ với ba cái đồ “quẹt quẹt” của “Táo khuyết,” Android đủ loại ta có thể biết được mọi chuyện chung quanh rõ ràng, hình như cả thế giới nằm trong tay ta vậy.
Tiện lợi quá chứ bạn ta, nhưng có một chút kẹt nho nhỏ là cứ phải lướt lên lướt xuống, quẹt qua quẹt lại, link tới link lui, mỏi cổ lại thêm mỏi mắt, rồi đôi khi không thể nào trở lại phần “nguyên gốc,” nhất là khi muốn tìm hiểu tận tình một vấn đề nóng bỏng, thỉnh thoảng lại bị “trớt quớt” khi say mê, nên nhiều khi xe điện “vượt quá làn ranh,” qua luôn cái ga mà mình muốn xuống, hoặc khi bước vào vùng “không phủ sóng.”
Nói thì nói thế, nhưng những lúc muốn “lên mặt thầy đời” với ai đó, với mẹ cháu chẳng hạn, luôn luôn dặn lòng: phải tìm hiểu rõ ràng tận cùng câu chuyện để mà giải thích rành rọt cho có bài có bản, sensei (thầy giáo) mà. Lơ tơ mơ là lãnh ngay bữa cơm với rau “đay,” thịt “bầm,” “xả” ớt, thịt “nghiền” mướp “đắng”…. vì thế “nhu cầu” có một tờ báo giấy hay sách giấy cũng là điều không thể thiếu. Một người bạn trong nước đã có nhận định khá hay về…. “giấy”: “Hôm nay lại mua một đống sách để đọc. Ngồi ngắm nhìn sách, đưa tay chạm vào sách, là khoái cảm lớn nhất của tôi. Thú thật, không thích Kindle lắm là bởi thiếu khoái cảm nói trên.”
Thú đọc và sờ sách giấy này thì mình cũng có từ lâu, thỉnh thoảng vẫn nhận được sách từ tủ sách Tiếng Quê Hương do Uyên Thao, một đàn anh của cố ký giả Lê Thiệp chủ trương sáng lập năm 2001.
5 năm trước, nghe lời rủ rê của một thằng em, tôi đã có tên trong tuyển tập “Ký Ức Vụn Vặt, Chuyện Xứ Phù Tang,” một đặc tập ra đời sau 30 năm cầm…. phấn. Buồn buồn lấy ra ngắm, giở vài trang… chán thì xếp vào. Mà thôi cũng đủ, chả còn đòi hỏi gì nữa.
***
Thú thật là nhờ “em” nhiều lắm. Mấy năm trước, suốt mấy tháng trời nằm một chỗ, ngoài cái TV, thì không còn “thú vui gì khác,” để “em” ngay bên cạnh, buồn buồn với tay quẹt quẹt vài cái là có thể tạm hiểu….., tình trạng bệnh hoạn của công nương mà nay đã thành hoàng hậu có khá hơn trước hay lâu lâu vẫn còn một mình một bóng? nghe lại tiếng hát của cái cô ca sĩ có cái dáng huyền mà mình thích từ thuở “ngày hai buổi cắp sách đến trường. Yêu T.L qua từng bài ca nhỏ” …. Và còn được đọc lời bộc bạch “Chuyện tình của cô Út” – của tác giả chưa một lần gặp mặt từ xứ “Chuột túi,” chuyện lạm phát, chuyện tàu chìm, chuyện “đậu mùa khỉ,” chuyện tình không suông sẻ của công nương Mako và anh chàng búi tó Komuro… và còn nhiều lắm kể hoài không hết.
Nói tóm lại, nếu “without you” thì…. “que sera sera” và mọi chuyện sẽ đi vào… bế tắc, lâm vào trầm cảm, mà trầm cảm thì con người sẽ thành thế nào, bạn ta đã rõ, nghe cái tên không cũng đã sợ.
Xin trân trọng tỏ lòng biết ơn “em” mãi mãi.
Chú thích: “Em” đây là cái Ipad, cái Tablet mà có một ông và một bà bạn “xúi” tôi mua phòng khi “cơn lười” đến, để ngay bên cạnh và bấm bấm khi đã đến cơn, nửa chừng hết ý thì để đó, khi lên cơn thì bấm tiếp.