Tôi nghe tên “ông” và nhiều “ông” khác nổi tiếng không thua kém gì “ông” cũng cả 10 năm rồi, dạo đó tôi chưa “đăng ký” vì cảm thấy chưa có nhu cầu, nhưng có vài người bạn biết rõ về “ông” đã vấn kế và bảo tôi nên mau mau gia nhập cái chung cư do “ông” quản lý, để may ra “ông” có thể tìm hộ tôi cái dấu vết của những người ngày xưa cũ, rồi lại biết được thêm nhiều điều “mới lạ.” Nghe cũng có lý, tôi đã “chính thức” làm đơn xin là một thành viên của “ông” từ ngày đó. Mà thật vậy bà con cô bác ơi!
Năm nào cũng vậy, cứ đến cái ngày tôi có mặt trên cõi đời này mà tôi “lỡ dại” thành thật khai báo khi làm đơn xin gia nhập, “ông” cũng báo trước, thế là tôi nhận được bao nhiêu hoa quả, bia rượu, lời chúc, hoa cả mắt.
Tôi có thể nhận được ngay câu trả lời từ những gì mình muốn biết, thỉnh thoảng lại được “chít chát” cho qua thời giờ với người chưa quen biết hoặc đã từng “nhẵn mặt” không tốn… xu teng nào cả.
“Ông” thật tài tình, không hiểu có bí quyết gì không, mà “ông” còn biết cả những người “ông” bảo là tôi đã từng quen biết. Không biết “ông” dựa trên tiêu chuẩn nào mà định vị hay thế nhỉ? Tôi tìm bạn cũ, đánh đại vài giòng chữ trong mục “tìm người” thì ông sẽ cho ra bao nhiêu là “bạn” và tôi cứ thế là tha hồ chọn “bạn” để “giao lưu.” Thế là tôi đã biết người đó, thời đó, nay ở đâu và đang làm gì.
“Ông” mang cả thế giới “kiến thức” vào đời sống riêng tư của từng nhà, từng người. Bạn tôi hôm nay ăn gì, bà kia đang mua sắm ở đâu, món này nấu theo kiểu này mới đúng là món “Hà Thành” hay thức uống kia “pha” theo kiểu nọ mới bật ra được cái sành sõi của giới “nhâm nhi” và còn nhiều lắm.
Tôi “thấy” bạn tôi dù đầu bạc trắng nhưng còn rất đẹp dù trải qua nhiều nỗi “phong sương”.
Tôi được ngắm những “bông hoa” dù tên chưa một lần nghe, hoặc những đồ “trang sức” rẻ nhất nhì “thế giới.”
Tôi muốn ăn của lạ, muốn uống vật hiếm chỉ qua vài hàng “inbox” là “quà” sẽ đến tận tay.
Tôi xa quê cũng lâu lắm, hình ảnh về nơi chôn nhau cắt rốn, Saigon, thành phố đã nuôi và dưỡng tôi suốt mấy chục năm chưa một lần ghé bến, con đường Nguyễn Thiện Thuật hẻm 16 nhà tôi ở, cái trường Thăng Long của hai thầy Vũ Bảo Ấu và Phạm Huy Ngà mà tôi có mặt ngay từ lúc trường mới mở (1970) nằm gần cuối đường Hồng Thập Tự, đối diện là cái công viên Khải Định đã mờ nhạt hẳn trong đầu, nhưng nhờ ông nay thì tôi biết rõ tần tận qua những chương trình trực tiếp mà bạn ta gọi là con “chim lai” đọc ngược. Tôi chỉ cần một cái “lích” khe khẽ sau vài giòng hỏi mang tính cách “cầu may.”
Tôi cũng học hỏi từ “ông” thêm nhiều “ngôn từ” mà chưa được nghe bao giờ. “Ông” cũng là một cái “kho” lưu trữ tất cả những “vớ vẩn” của tôi sau khi tâm sự với ông từ ngày gia nhập vì cứ vài lần thay máy hay bị trục trặc là tất cả “biến mất” dù đã cẩn thận “bách cúp,” nhưng để đâu trong cái nhà “bé xíu” thì cũng không…. biết luôn nhưng nhờ ông thì “Kỷ niệm cũ vẫn còn nguyên vẹn đó.”
Ông giỏi ghê!
Nhưng bên cạnh có những hệ lụy khá “bất ngờ” vì những lời “kết bạn” đầy mơ hồ, hư hư ảo ảo từ những xứ sở chưa nghe tên bao giờ cả, hoặc những “hình bóng” đầy ma quái. Thuộc loại “Hai Lúa,” thỉnh thoảng bấm nhầm và tôi lãnh đủ. Điều này thì bạn tôi chắc cũng dính không ít thì nhiều. Câu trả lời sẽ tùy từng trường hợp. Xin để phần trả lời dành cho bạn ta.
Cũng còn rất nhiều những “chức năng” trong “ông” mà tôi vẫn chưa biết dù đã nhờ các bác Google giải thích với loại “chữ Việt” ngày nay. Tôi vẫn đang đi tìm và tôi mong tôi sẽ gặp.
Nhưng nói trước là “niềm vui” cũng không thiếu và “nỗi buồn” thì đầy rẫy đó nhé. Bây giờ thì tôi bị thế này, cứ vài tiếng lại hiện ra một vài chục cái “lai chim” ở cái xứ sở xa lắc, xa lơ. Thỉnh thoảng tôi cũng hay lỡ dại lích vào, nội dung thì cũng chả có gì là vi phạm thuần phong mỹ tục, nhưng chả hiểu họ đang làm gì, nói gì. Muốn chận lại, đã tìm đủ cách nhưng vẫn vô phương. Có cách nào hay bạn ta chỉ giáo.
Lâu lâu vài bạn “có lòng” giúp tôi: “Nếu muốn tăng like hay tăng độ “tương tác” gì đó thì xin cứ liên lạc.” Cám ơn bạn, đối với tôi thế cũng là quá đủ rồi, xin để “tấm lòng” đó cho người khác nhé.
“Ông” tên là FaceBook, đã đổi họ thay tên là “Mê Ta hay Mê Tê” tùy theo cách đọc.
Vớ vẩn cho hết ngày, để chờ ngày mai rồi… cũng thế.