Tuyết vẫn đổ. Anh liếc nhìn chị co ro trong chiếc áo dài truyền thống bỗng nổi máu văn nghệ cất lên câu hò (theo ca dao): Hò ơ, Trời mưa ướt bụi ướt bờ,
Ướt cây ướt lá, ai ngờ ướt em!... Phía đằng sau xe, giữa các tiếng cào xe rột rạc nghe giọng hò đáp lại hơi run nhưng vẫn nghe ngọt như đường phèn: Hò ơ, Trời mưa ướt lá trầu vàng, Ướt em (thì) em chịu (chớ) ướt chàng, ướt chàng em… thương! (Podcaster: Phan Hoàng My)