Khi em của sếp đeo đuổi dai dẳng dù rằng mình đã có vợ con

(Minh họa: Kira auf der Heide/Unsplash)

Tôi đã 60 tuổi, có vợ con đàng hoàng, và là người ngoan đạo, trọng nghĩa một vợ một chồng. Tôi cũng ngượng khi viết thư cho báo, cứ thấy từng tuổi này còn thắc mắc chuyện tình cảm lăng nhăng như tuổi “teen” mà tự xấu hổ.

Sếp tôi có một cô em gái mới 34 tuổi, xinh đẹp, đang tập sự trong cơ quan tôi. Vì làm chung phòng lại ngồi gần nên cô ấy cũng hay kể chuyện nhà cho tôi nghe. Gia đình cô ấy không hạnh phúc, chồng cô là người hay ghen và thỉnh thoảng còn đánh đập cô ấy. Bao nhiêu việc trong nhà chỉ mình cô lo liệu mà đáng ra người chồng phải giúp.

Tôi thấy tình cảnh vậy nên cũng thương tâm và hay làm giúp những việc cô nhờ. Tôi cũng an ủi, phân tích cho cô thấy mỗi người một số phận, đừng vì thế mà tuyệt vọng quá. Thỉnh thoảng cô lại tôi khóc lóc, khiến tôi không biết phải làm thế nào.

Nếu câu chuyện chỉ ngang đó thì chẳng có gì phải thắc mắc. Một hôm tôi bị bệnh, cô gái nấu cháo đem vào, tôi không thích cháo nên đem cho người khác, thế là cô gái đùng đùng nổi giận nạt tôi: “Tại sao chú kỳ vậy?” Sau đó cô ấy email rồi nhắn tin cho tôi liên tục, nội dung lẫn lộn những trách cứ và yêu thương, mà giọng điệu cứ như là… vợ của tôi không bằng. Tôi ngạc nhiên quá!

Hôm sinh nhật tôi, cô ấy tặng quà là chiếc áo sơ mi đắt tiền. Tôi nói thẳng là tôi không thể nhận quà như thế. Tôi trả lại thì cô không nhận, tôi rất muốn gửi trả qua bưu điện nhưng sợ người chồng phát hiện rồi kiếm chuyện với cô ấy. Tôi có nghĩ đến chuyện nói với sếp tôi nhưng lại thấy tội cô gái và thấy mình hèn!

Tôi thật là khổ tâm. Sao phụ nữ kỳ quá vậy, sao họ yêu nhanh quá vậy? Tôi có nói là yêu cô ấy bao giờ đâu! Tôi muốn chấm dứt chuyện này mà không biết làm sao? (H. Nguyen)

GÓP Ý CỦA ĐỘC GIẢ 

Cô Tâm
Đọc qua thư ông thì có lẽ ban đầu cô gái chỉ định ở ngoài sân thôi, nhưng vì thấy trong bếp ấm áp có một gentleman chịu lắng nghe chuyện, lại hay nói những lời êm ái bên tai, tỏ ra thương mến an ủi nếu thấy những giọt nước mắt ngắn dài của cô, cho nên tại sao không “lần” vào trong bếp.

Cô gái đã lần vào trong bếp mà không thấy chủ nhà phản ứng thì cô cứ yên chí mình được welcome.

Phần ông, muốn có “chuyện này chuyện nọ” mới khó chứ nếu ông không muốn thì dễ ợt, lòng ông muốn sao, nghĩ sao thì cứ nói với cô gái vậy. Không khóc được với ông nữa thì về khóc với chồng, như thế càng hay cho ba bên bốn bề.

Cũng may cho ông là cô ấy chỉ là em của sếp, chứ mà là sếp của ông thì ông còn khổ nữa! Thôi vấn đề của ông cũng dễ mà, chỉ mạnh mẽ lên một tí thì xong chuyện. Còn không thì cứ về thưa thật với bà nhà, bà sẽ thay ông mà giải quyết.

Mary
“Sao họ kỳ quá vậy, sao họ yêu nhanh quá vậy? Tôi có nói là yêu cô ấy bao giờ đâu!” chẳng có đàn bà con gái nào kỳ quá vậy ở đây! Chỉ có ông mới là kỳ. Ông đã 60 tuổi, đã trải đời, chẳng lẽ không biết đang đùa với lửa sao? Mà đùa với lửa thì bỏng tay, đâu có gì là lạ, may cho ông là chưa cháy nhà!

Ông thấy cô ta khóc lóc với mình, rồi nấu cháo, rồi mua áo cho. Tất cả những việc ấy con trai mới lớn còn biết là đối phương đang có tình ý nói gì đến ông 60 tuổi! Cô ta tặng áo thì nhất quyết đừng lấy, cứ nói rằng vợ tôi mua cho tôi nhiều lắm, tôi mặc không hết. Tôi thấy tại sao ông lại sợ không biết mặc cái áo kia vào lúc nào, tại sao ông không cầm về đưa cho vợ ông và nói rằng có cô đồng nghiệp tặng cho anh, anh đưa cho em, tuỳ em cho ai đó thì cho, anh không mặc.

Cô ấy mà kể xấu chồng thì ông hãy kể tốt vợ, cho cô ấy thấy vợ ông tốt như thế nào, cho cô ấy biết là ông chưa từng thấy người đàn bà nào đáng yêu hơn vợ ông.

Chỉ tại ông không muốn giải quyết thôi, chứ muốn thì một người đàn ông 60 tuổi như ông có muôn ngàn cách để chấm dứt phiền toái!

(Minh họa: RODNAE Production/Pexels)

VẤN ĐỀ MỚI 

Thưa cô Nguyệt Nga, tôi đang yêu dù gần 60 tuổi. Tôi như chàng trai mới lớn, suốt ngày cứ tơ tưởng, cả ngày chỉ nghĩ đến người yêu, sợ mất, mong được sớm kề cận. Chính tôi cũng tự thấy mình vội vã, bồng bột nhưng tôi không cưỡng được.

Người tôi yêu không còn trẻ, chồng cô ấy mất sớm khi cô mới 30 tuổi. Cô ấy ở vậy hơn 20 năm không quen thêm một ai cho đến khi gặp tôi. Tôi phải theo đuổi đến gần hai năm mới đánh gục được cô ấy cho nên tôi quý lắm tình yêu này.

Phần tôi, sau 10 năm sống chung, có được một mặt con nhưng vì không đồng quan điểm sống nên vợ tôi với tôi chia tay. Hiện tại vợ cũ của tôi đang sống với cô con gái, cháu đã có gia đình và có nhà riêng.

Chẳng có điều gì cấm cản tôi đến với cô người yêu mới, dù tuổi chúng tôi cũng đã xế chiều.

Vậy mà khi tôi ghé nhà báo tin cho con gái, tôi sẽ cưới vợ lần thứ hai thì con gái tôi oà lên khóc. Trong nước mắt, cháu báo cho tôi biết, bác sĩ mới cho cháu biết, mẹ cháu bị ung thư và cháu xin tôi hoãn việc lấy vợ, vì dù là đã chia tay nhưng cháu tin chuyện tôi đang quen với người mới sẽ làm mẹ cháu buồn khổ lắm. Cháu xin tôi khoan nghĩ đến chuyện lập gia đình trong lúc này.

Thưa cô Nguyệt Nga, không phải tôi vô tâm trước tin vợ cũ bị bệnh. Nhưng tôi thấy lòng mình chùng xuống, nỗi thất vọng tràn về, tôi như ở ngã ba đường. Tôi không dám nói với cô người yêu chuyện tôi vừa hứa với con gái là hoãn lại chuyện kết hôn. Trong khi trước đó, tôi vẽ vời bao nhiêu điều tươi đẹp chờ đón. Hôm quyết định nói chuyện với con, hai chúng tôi lòng như trẻ lại, vậy mà giờ tan tành.

Thưa cô, tôi nên kiếm cớ gì đó để an lòng cô người yêu hay là cứ tình ngay mà kể? Tôi là đàn ông nên cũng không thấu đáo tâm lý phụ nữ, xin cô góp ý cho tôi biết phải làm gì lúc này. Thành thật cám ơn cô! (Ô. Tín)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected].

Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: