Khi chiếc áo dài mang tên “Dấu ấn thời gian”, có chiều dài 189 mét, nặng 200 kg, đính đá và in nổi 468 hoa văn họa tiết cổ vừa được Tổ chức Kỷ lục Việt Nam (TCLVN) công nhận kỷ lục thì dư luận chịu không nổi với trò xác lập “kỷ lục” của tổ chức này.
Trong trang web kyluc.vn có cả ngàn cái gọi là “kỷ lục” được cấp bằng vô tội vạ. Tính háo danh của nhiều cá nhân, các công ty tư nhân, cả cơ quan nhà nước, đã giúp tổ chức này kiếm tiền thật dễ.
TCKLVN là một tổ chức tư nhân nhưng lại được độc quyền “tìm kiếm, ghi nhận và xác lập các kỷ lục Việt Nam cho người Việt trong nước” để vinh danh những “giá trị đỉnh cao” này ra thế giới.
Thành phần Ban lãnh đạo Cấp cao của TCKLVN gồm năm ông “tai to mặt lớn” trong đó có ông tướng Phạm Tuân, người đã đạt “kỷ lục” Việt Nam là “người đầu tiên mang bèo hoa dâu lên vũ trụ”. Sau này ông Phạm Tuân còn nổi tiếng hơn nữa qua câu nói “máy bay B.52 dài 600 mét” tại chùa Ba Vàng vào năm 2020, trước hàng trăm Phật tử há hốc miệng hóng chuyện.
TCKLVN được thành lập vào năm 2004, và tính đến nay, sau 19 năm hoạt động, tổ chức này đã cấp gần 3,000 bằng chứng nhận kỷ lục Việt Nam.
Như thế, nếu Ban Lãnh đạo cao cấp, sáu Phó Chủ tịch, và 120 người trong Hội đồng xác lập, Hội đồng Phát triển của TCKLVN làm việc không nghỉ cuối tuần, không nghỉ lễ trong suốt 19 năm, thì cứ mỗi hơn hai ngày, họ kiểm tra, và xác nhận một kỷ lục mới! Kỳ tích này đã biến Việt Nam thành đất nước của những kỷ lục, và tổ chức này cũng đạt được kỷ lục là tổ chức xác nhận kỷ lục nhanh vô cùng kỷ lục!
Còn nếu các vị ấy có nghỉ hai ngày cuối tuần, nghỉ lễ như mọi người, thì chỉ hơn một ngày thôi, một kỷ lục mới được xác nhận trong sự hân hoan khó tả.
Kèm với sự hân hoan khó tả đó, người ghi danh lập “kỷ lục” phải đóng chi phí cho TCKLVN cũng cao một cách… khó tả lắm.
Trong bản “Quy định thu phí và tài trợ phí xác lập, phí truyền thông trên hệ sinh thái kỷ lục Việt Nam” của TCKLVN ghi rõ: Chi phí xác lập và truyền thông trên Hệ thống Kỷ lục Việt Nam cho cá nhân là 10 triệu đến 40 triệu; cho tổ chức nhà nước, đoàn thể từ 30 triệu cho đến 70 triệu; và chi phí cho doanh nghiệp kinh tế từ 50 triệu đến 80 triệu đồng.
Chi phí đó chưa kể công “tư vấn về ý tưởng, tư vấn thiết lập hồ sơ, và xây dựng tiêu chí Kỷ lục” dao động từ 10 triệu cho đến 20 triệu đồng/hồ sơ.
Tính trung bình, giá xác lập một “kỷ lục Việt Nam” khoảng 50 triệu đồng/kỷ lục; tròm trèm 150 tỷ đồng cho gần 3.000 kỷ lục. Mỗi năm, các thành viên tổ chức này chia nhau gần 8 tỷ đồng, chưa kể “tiền tươi, thóc thật” mà các cá nhân, đơn vị muốn xác lập kỷ lục phải bỏ ra đãi họ ăn nhậu, lo ăn ở (chơi bời) trong thời gian phái đoàn tới địa phương lập hồ sơ. Nhiêu khê lắm.
Thế chúng ta thấy gì trong gần 3.000 kỷ lục đó?
Không cần đọc hết 3.000 kỷ lục, mà chỉ cần đọc vài kỷ lục được thiết lập trong thời gian gần đây (trong Kỷ lục Việt Nam), người ta đã phải thốt lên rằng “đó là một đống hổ lốn, mà những người háo danh bỏ tiền ra mua để lừa chính họ, và lừa cả xã hội”.
Trên mạng xã hội, người ta cũng bàn nhiều về các loại kỷ lục này, và vô cùng ngán ngẩm với đủ loại kỷ lục vớ vẩn như bánh chưng to nhất, chiếc ram cuốn dài nhất, tô hủ tiếu lớn nhất, vườn hoa cây nhài hai lá và ba lá trồng trong chậu có số lượng cây nhiều nhất,…
Những kỷ lục phi thực tế cứ được “vinh danh” để thỏa mãn tính hiếu danh của cá nhân, tổ chức lắm tiền, ngày càng bào mòn giá trị của hai chữ “kỷ lục”.
Dân Facebook đề nghị TCKLVN nên ghi nhận một số “kỷ lục”, không chỉ xứng đáng là “Kỷ lục Việt Nam” mà cả thế giới cũng không nơi nào có, đó là “kỷ lục buôn chổi đót, bán rau xây biệt phủ”, “kỷ lục chính quyền cướp đất Thủ Thiêm lâu nhất”, “kỷ lục báo lỗ của EVN”, hay “kỷ lục ‘bám ghế’ lâu nhất của một đảng viên” chẳng hạn…
Những đề nghị đó hiện chưa được TCKLVN trả lời.