Thiệt giả giả thiệt (IV)

Tối bữa sau, tiệm đóng cửa rồi bà Tư Kiến kêu cô Phùng Xuân lên lầu mà biểu cô đọc tiểu thuyết ‘Ngọn cỏ gió đùa’ cho bà nghe. Bà biểu đọc quyển thứ nhì, tới lúc Hải Yến thi đậu rồi bỏ Ánh Nguyệt, thì cô nghĩ phận cô chẳng khác nào phận Ánh Nguyệt hồi trước, bởi vậy cô cảm động, chảy nước mắt, đọc tiếng run.

Bà Tư là người biết tâm lý, nên bà thừa lúc ấy mà hỏi rằng: “Nghe ông Phán nói hồi trước ông Cai có hứa gả cháu cho người nào đó, rồi chừng họ thi đậu làm thầy thuốc, họ thấy cháu nghèo họ phụ bạc bỏ đi cưới vợ khác có như vậy hay không?”

Cô Phùng Xuân đương cảm xúc, không thể dằn lòng được nên cô mới thuật rõ tâm sự của cô cho bà Tư nghe, cô lại nói ngày cô mới lại tiệm may, cô thầy thuốc Cộn lại bận thử áo, người đó là vợ của người phụ bạc cô hồi trước.

Bà Tư chưng hửng, ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi nới rằng: “Hèn chi bữa cô thầy thuốc Cộn bận thứ áo cháu bợ ngợ, mà bộ coi thẹn thùa quá. Người đời nay phần nhiều họ không có tình nghĩa gì hết, miễn có tiền thì thôi. Thứ đờn ông như vậy mà ra gì.”

Cô Phùng Xuân cười gằn mà đáp rằng:

-Thưa bà, họ sang trọng lắm chớ.

-Sang với ai?

-Có vợ giàu đeo hột xoàn lớn, ngồi xe hơi tốt, thiên hạ ai cũng phải bẩm dạ, có ai mà dám khinh dễ.

-Thiệt như vậy đó chớ! Dân của mình còn khờ quá không biết kính trọng người phải, cứ theo kính trọng mấy kẻ tiền bạc nhiều, thế lực lớn, dầu họ ăn cướp mà làm ra tiền bạc ấy, hay lòn cúi nhục nhã mà gây nên thế lực ấy cũng không cần. Tại trí dân còn thấp nên mới sanh cái hạng bất lương vinh mặt múa mày như vậy đó.

-Cháu nghĩ tại cháu vô duyên bạc phận, bởi vậy cháu buồn phận cháu mà thôi, chớ cháu không trách ai hết.

-Nói chuyện nghe chơi, chớ trách ai làm chi. Mà cháu để rồi coi, đời này quả báo nhản tiền. Họ bạc cháu, tự nhiên họ sẽ bị người khác bạc lại họ, chạy không khỏi đâu. Còn phận cháu, tuy bây giờ cháu buồn, song ngày sau cháu sẽ vui lắm. Cháu sẽ có chồng sang trọng mà lại tử tế bằng mười ông thầy thuốc Cộn khốn nạn đó cho mà coi.

-Thưa bà, thân phận cháu mà còn mong chồng con gì nữa.

-Ủa, sao vậy? Cháu ở vậy đặng chờ ông thầy thuốc đó hay sao?

-Thưa bà, người ta có vợ rồi mà còn chờ nỗi gì. Cháu không mong lấy chồng mà là vì phận cháu nghèo, người tử tế ai mà thèm cưới; hai là vì cái tình của cháu đã khô rồi, còn vui vẻ gì mà lập gia thất.

-Cháu đừng có thất chí. Ở đời có kẻ quấy, mà cũng có người phải, chớ không phải hết thảy đều thấy giàu mà ham, còn thấy nghèo như cháu mà chê đâu.

Bà nói thiệt cho cháu biết, ông Phán Thêm ổng hay phận cháu bị chồng phụ bạc rồi bây giờ ra thân may mướn cực khổ ổng thương, nên ổng cậy bà làm mai nói giùm, đặng ổng cưới cháu đó. Ổng cũng biết ổng lớn tuổi hơn cháu nhiều, song ổng thấy người ta phụ bạc cháu ổng giận, nên ổng tính cưới đặng làm cho cháu sung sướng tấm thân, kẻo cháu cực khổ tội nghiệp.

Cô Phùng Xuân nghe nói như vậy thì cô chưng hửng không biết lời chi mà đáp.

Bà Tư muốn đập sắt trong lúc còn đương cháy đỏ, bởi vậy bà nói tiếp rằng: “Thiệt ông Phán không phải giàu sang gì lắm. Nhưng mà theo danh giá thì ông cũng được người ta kêu bằng ‘ông.’ Còn gia tài sự nghiệp thì bây giờ ổng có nhà cửa tử tế, có ruộng đất mỗi năm thâu góp huê lợi được 5 ngàn giạ lúa. Ổng lại lãnh tiền hưu trí mỗi năm được hơn 700 đồng bạc nữa. Bề ăn ở thì ổng được sung sướng rồi, mà ổng lại có nhơn đức, thiên hạ ai biết ông thì cũng đều yêu mến. Nếu cháu ưng ổng, thì cháu hết lo cực khổ nữa; cha chả mà nếu cháu sanh cho ổng được một chút con trai, ôi thôi, quý biết chừng nào!”

Cô Phùng Xuân rưng rưng nước mắt mà đáp rằng: “Cháu bây giờ côi cút hèn hạ, cha chết, anh nghèo, mẹ bơ vơ. Thân cháu chẳng khác nào như người té dưới giếng sâu, bạ đâu níu đó, miễn sống được thì thôi còn kén chọn gì nữa. Ông Phán có lòng nhơn đức ông muốn cứu vớt cháu, ơn ấy như biển, biết lấy chi mà đền đáp cho vừa. Ngặt cháu xét phận cháu, nếu cháu ưng ông thì có chỗ bất tiện.”

Bà Tư tưởng cô dụ dự vì tuổi tác bất đống nên bà nói rằng:

-Có cái gì đâu mà bất tiện. Ðời này tuổi cỡ ổng đó họ cưới vợ nhỏ thiếu gì. Họ cưới 17 – 18 nữa kia chớ. Có ai cười chê gì nlà cháu ngại.

-Thưa bà, không phải cháu ngại về tuổi tác.

-Vậy chớ cháu ngại cái gì? Ổng trơ trọi một mình, không có vợ con. Cháu vô đó thì làm vợ lớn, chớ không phải làm bé, mà cũng khỏi con ghẻ.

Cô Phùng Xuân thở dài mà đáp rằng:

-Cháu ngại là vì ông Phán thì lấy thiệt tình mà thương cháu, còn phận cháu thì cái tình khô héo đã lâu rồi; nếu cháu ưng ông, cháu sợ cháu không làm cho vui lòng ông được, rồi cái ơn của ông cháu không trả, mà cháu còn làm buồn cho ông.

-Cháu sợ như vậy cũng phải. Vợ chồng phải một trang một lứa với nhau thì mới vui, chớ kẻ lớn người nhỏ thì thế nào cũng không hiệp được. Tuy vậy mà vợ chồng thương nhau chẳng phải vì tình mà thôi đâu cháu, phần nhiều là vì nghĩa nữa. Cái tình nó hăng hái một hồi rồi phai lạt; cái nghĩa nó êm ái mà mặn mòi nên nó mới bền dai. Qua lớn tuổi, qua thấy rõ việc đời lắm. Gia đình mà được đầm ấm lâu dài là nhờ nghĩa chớ không phải nhờ tình đâu.

Cô Phùng Xuân không trả lời nữa, cô cứ ngồi lặng thinh, mà bộ cô suy nghĩ lắm. Bà Tư nói tiếp rằng: “Theo ý qua thì phận cháu nên ưng ông phán lắm, cháu viết thơ thưa cho bà Cai hay đi. Qua chắc bà Cai cũng khuyên cháu ưng nữa. Thôi, khuya rồi, cháu xuống dưới đi nghỉ đi. Này, cháu nhớ viết thơ cho bà Cai nghe hôn.”

Cô Phùng Xuân đi xuống lầu, cô không nói cô ưng hay là không ưng. Nhưng mà đêm ấy cô ngủ không được cứ nằm suy duyên xét phận hoài. Vì cô đã hứa hôn với ông thầy thuốc Cộn đã mấy năm, tuy chưa chung chăn gối, song cũng trộm nhớ thầm yêu, nhiều khi bãi trường ông đến thăm hai đàng cũng có chuyện vãn cùng nhau rất thân thiết. Nay ông phụ bạc thì cô phiền trách, nhưng mà mối tình đã vấn vít trong lòng lỡ rồi, không dễ gì mà gỡ cho được. Ðã biết hễ ông cưới vợ khác thì nhân duyên của hai đàng đã dứt, cô lấy chồng khác không lỗi gì. Mà cô lấy chồng khác, có biết trong trí quên ông được hay không. Nếu lấy chồng mà còn tưởng tới duyên xưa thì lỗi với chồng nhiễu lắm.

Vì cô nghĩ như vậy, nên trong lòng dụ dự không dám lấy chồng. Mà bây giờ thân cô nghèo khổ, phải may thuê vá mướn đặng kiếm cơm ăn, nếu không lấy chồng, rủi gặp cơn ươn yếu, thì biết đâu mà nương dựa.

Cô bối rối hết sức, không biết đường nào phải, nẻo nào quấy mà nhứt định. Ðến khuya cô mới viết thơ gởi cho mẹ mà hỏi coi mẹ dạy lẽ nào thì cô sẽ làm theo lịnh mẹ.

Bữa sau, bà Tư hay Phùng Xuân gởi thơ về Sóc Trăng, thì bà định cho cô đã chịu rồi, nên lật đật cho ông Phán Thêm hay. Nhân dịp ấy bà thuật lại những lời cô nói với bà lại cho ông Phán nghe. Ông Phán nghe mà nói rằng: “Tôi cưới cô là tôi làm nghĩa, bởi vậy tôi mong cô lấy nghĩa mà đối với tôi vậy thôi, chớ tôi đã già rồi, tôi dại gì mà mong cô ấy lấy tình mà đãi tôi hay sao. Xin bà làm ơn tỏ ý của tôi lại cho cô biết. Nếu tình của cô đã khô, thì tình của tôi cũng đã héo. Vậy thì cô với tôi lấy nghĩa mà phối hiệp cùng nhau lại càng quý hơn nữa.”

Cách một tuần lễ, bà Cai Tổng Hùng gởi thơ trả lời. Cô Phùng Xuân chờ đến tối cô mới lên lầu đọc thơ cho bà Tư nghe. Trong thơ bà Cai Tổng nói rằng: ông thầy thuốc Cộn đã bội nghĩa thì mình chẳng còn chi mà phải ái ngại. Huống chi bây giờ mình đã nghèo nàn lưu lạc, chẳng nên kén chọn cho lắm. Ông Phán Thêm đã giàu có mà lại không có vợ con, vậy thì nên ưng ổng đặng có nơi nương dựa.

Bà Tư nghe đọc thơ rồi thì bà cười nói rằng: “Qua định trúng hay không? Qua biết trước thế nào bà Cai cũng khuyên cháu ưng ông Phán. Vậy bây giờ cháu nhứt định lẽ nào?”

Cô Phùng Xuân chảy nước mắt mà đáp rằng: “Cháu phải vưng lời má cháu.”

Bà Tư cho ông Phán hay. Ông Phán đưa bạc mượn bà mua áo quần cho cô, lại mua một đôi bông, một bộ dây chuyền với một đôi vàng tây mà làm lễ cưới.

Y phục cùng nữ trang sắm xong rồi, ông Phán mới định ngày thành hôn. Cô Phùng Xuân có gởi thơ trước nên bữa cưới có bà Cai Tổng Hùng lên với con trai lớn của bà là Hương Chú Tráng.

Lễ cưới ông Phán làm sơ sài mà thôi. Ông dọn một tiệc, mời vài người bạn thân thiết đến dự. Ðến chiều bà Tư Kiến hiệp với bà Cai Tổng và Hương Chủ Tráng mà đưa cô Phùng Xuân lên lạy bàn thờ cha mẹ chồng và bàn thờ bà Phán rồi nhập tiệc, chớ không có lập hôn thơ hôn thú chi hết.

Ông Phán Thêm với cô Phùng Xuân đã gần gũi nhau trót nửa tháng, có ăn cơm chung với nhau, có nói chuyện với nhau trước, nay giao duyên hiệp cẩn, lẽ thì chẳng còn chi mà phải e thẹn như gái giá trai tơ. Ðã vậy mà ông đã được phỉ tình, còn cô thì được an phận, lẽ thì ngày nay là ngày vui vẻ lắm mới phải. Mà chừng mãn tiệc, khách từ mà về, bà Cai Tổng với Hương chủ Tráng cũng theo bà Tư Kiến xuống tiệm may ngủ nhờ đặng khuya ra xe về Sóc Trăng cho dễ, bạn bè dọn dẹp đóng cửa đi nghỉ, thì ông Phán với cô Phùng Xuân lại cũng giữ một mực nghiêm nghị như trước, không ai lộ vẻ vui mừng chút nào hết.

Ông ngồi tại bàn giữa đốt đèn nấu nước mà uống. Cô lăng xăng lo dọn dẹp những đồ bày đải khách hồi chiều.

Ông uống vài chén trà rồi kêu cô mời ngồi cái ghế ngang mặt ông đó mà nói rằng: “Qua với em mà gần nhau đây, qua không tính trước, mà qua chắc em cũng không dè. Ấy là tại đôi ta có duyên nợ nên Phật Trời mới khiến như vậy. Qua đã có nói với bà Tư, có lẽ bả cũng có thuật lại với em chớ. Qua biết phận qua lắm, nên qua cưới em qua chẳng hề dám mong mỏi em lấy cái tình mà đối với qua; qua chỉ mong em lấy cái nghĩa mà yêu nhau vậy thôi. Còn về phần của qua, thì qua hứa chắc qua sẽ ráng mà làm cho em vui vẻ luôn luôn; hễ qua còn ở chốn dương trần này được bao lâu, thì trong khoảng thì giờ ấy qua chẳng hề để cho em buồn một chút nào hết. Lòng dạ của qua như vậy đó. Vậy nếu em ăn ở với qua, mà em có muốn việc chi, hay là có buồn việc chi, thì em cứ tỏ thiệt cho qua biết. Vợ chồng phải lấy chơn tình mà đối đãi nhau. Qua nói thiệt, qua cưới em đây, qua vì em nhiều hơn là vì qua. Vậy em đừng ngại chi hết.”

Những lời ấy bề ngoài nghe nghiêm chỉnh, mà bên trong chất chớa không biết bao nhiêu tình, bởi vậy cô Phùng Xuân ngồi nghe thì cô cảm xúc, nên cô rưng rưng nước mắt mà đáp rằng: “Em cũng đã nói với bà Tư, phận em thể như ngưòi té xuống giếng sâu. Ông cưới em thì cũng như ông đưa tay mà cứu vớt em. Em nguyện trọn đời em sẽ làm thân trâu ngưa mà đền bồi cái ơn trọng của ông, em chỉ muốn bao nhiêu đó mà thôi chớ chẳng muốn điều chi khác. Em còn ngại một điều là tuy em trẻ tuổi, song tình của em đã khô rồi, em sợ trong đạo vợ chồng ông không vui vẻ cái thói lợt lạt của em đó mà thôi.”

Ông Phán cười mà nói rằng:

-Qua đã nói lấy nghĩa đối với nhau cũng đủ, em đừng ngại sự đó. Mà bây giờ em phải kêu qua thế nào, chớ kêu bằng ông hoài hay sao.

-Kêu quen rối, biết làm sao.

-Qua nới chơi vậy chớ kêu thế nào cũng được, bề ngoài có quan hệ gì đâu.

Ông Phán Thêm có vợ mới, tuy ông không lộ sự vui mừng cho ai biết, tuy bề cư xử ông không đổi một chút nào, song tôi tớ trong nhà đều thấy ông không buồn bực như trước nữa, mà ông lại hay nói chuyện, hay bàn luận việc đời, hay chỉ đường ngay nẻo dại cho vợ biết. Có khi vắng vẻ ông cũng tỏ dấu lả lơi, mà hễ vừa mở miệng, hoặc vừa cử động, thì dường như ông hổ thẹn, nên ông ngập ngừng, rồi ông lập nghiêm sửa liền cái dấu lả lơi ra dấu lễ nghĩa.

Còn cô Phùng Xuân, thì cô giữ đạo làm vợ vẹn toàn, cô chăm nom từ miếng ăn, từ điếu thuốc, từ giấc ngủ, từ bình trà của ông, sáng ông thức dậy thì có sẵn nước nóng cho ông rửa mặt, trưa ông nực thì có sẵn nước mát cho ông tắm, chỗ ông nằm ngồi chẳng hề có một chút bụi, áo quần ông mặc đều sạch sẽ luôn luôn.

Các việc trong nhà cô xem xét hết thảy, chẳng để xảy ra một việc gì trắc trở mà phải cực lòng ông.

Bề ăn ở của ông Phán thiệt là thảnh thơi, an ổn, ông không dè ngày già mà còn được hưởng hạnh phúc đến thế này. Có bữa ông ngồi ông nghĩ đến cái gia đình cực lạc của ông bây giờ đây, thì chẳng khác nào một bức tranh thanh bạch treo trước mắt ông, nhưng mà ông nghĩ cho kỹ lại thì bức tranh ấy còn có một chỗ lu lờ nên không được hoàn toàn như ông muốn. Chỗ lu lờ ấy là cái tình của cô Phùng Xuân:

Thiệt như vậy cô Phùng Xuân ở với chồng thì cô trọn đạo, cô lo lắng từ bữa ăn giấc ngủ cho chồng, cô kính trọng chồng, nhưng mà đối với chồng, thì cô thiếu cái nét thân thiết dan díu, dường như sự niên kỷ bất đồng nó đã ép cái tình của cô không phát hiện ra được vậy.

Ông Phán muốn bôi cái khóm lu lờ trong bức tranh gia đình thanh bạch của ông đó, nên ông tính dắt cô đi chơi. Ông dắt cô đi luôn mấy đêm, bữa thì đi nhà hàng ăn cơm Tây, bữa thì mướn xe đi hứng gió, bữa thì đi coi hát bóng, bữa thì đi coi hát cải lương. Ông làm cho cô dự đủ các cuộc vui, rồi ông hỏi cô có vui hay không, thì cô cúi mặt nói rằng: “Em muốn cho ông vui lòng, nên ông dạy thế nào em cũng vưng theo hết, chớ kỳ thiệt trong đời này có việc gì mà làm cho em vui được đâu.”

Ông Phán nghe mấy lời như vậy thì ông lắc đầu, song ông không thối chí, ông quyết lập thế khác mà nhen nhúm lửa tình cho vợ, đặng ông hưởng trọn hạnh phước gia đình. Ông mới mua hột xoàn cho vợ đeo, ông đắt vợ xuống tiệm Vĩnh Hưng mà đặt may y phục theo kiểu kim thời cho vợ bận, phải thoa môi son, phải giồi má phấn rồi ông còn mua một cái xe hơi mới để vợ chồng đi chơi.

Cô Phùng Xuân xuôi xị, chồng khiến bề nào cô cũng làm theo bề nấy, cô không cãi, không phiền. Cô đã có nhan sắc sẵn, nay thêm trang sức thì sắc của cô càng đẹp bội phần, bởi vậy cô ngồi xe hơi đi chơi trẻ già thảy đều trầm trồ liếc ngó. Cô được sung sướng dường ấy cô được chồng yêu dường ấy, mà đối với chồng cô cũng giữ một mực, chẳng bao giờ cô lộ vẻ vui mừng, hay là tỏ ý dan díu chút nào.

Một  buổi chiều ông Phán đi xe hơi với cô ra đường Catinat dạo chơi, ông bịt khăn đen bận áo dài đàng hoàng, còn cô thì giồi phấn đeo xoàn hực hỡ. Vợ chồng ngừng xe rồi dắt nhau vô một nhà hàng lớn kiếm đồ mua. Chừng trở ra tới cửa thình lình có một cô, y phục sắc sảo chạy a lại nắm tay cô Phùng Xuân mà nói rằng: “Ủa! Chị Tư! Cha chả lâu gặp chị quá, bây giờ chị ở đâu!”

Ông Phán không biết cô ấy là ai, mà ông lại sợ vợ thẹn thùa, nên ông dang ra, rồi chậm rãi lên xe mà ngồi, để cho vợ thong thả mà nói chuyện. Cô Phùng Xuân nhìn lại thì người mừng cô đó là cô Huyện Khi, vốn là chị em bạn học của cô hồi trước. Cô cũng mừng rỡ mà đáp rằng:

-Thiệt, từ ngày đám cưới chị cho tới bây giờ chị em mình không gặp nhau nữa. Gần 4 năm rồi. Bây giờ ông Huyện đổi đi tỉnh nào?

-Ở Sài Gòn hoài, chớ có đổi đi đâu. Mình còn nhỏ đi tỉnh làm gì phải hôn chị?

-Phải, a.

-Nhà tôi ở sau Ðất Thánh Tây. Mời chị lên chơi cho biết nhé.

-Cám ơn, để khi khác. Chị có được mấy đứa con rồi?

-Chưa có đứa nào hết.

-Sao mà dở vậy?

-Tại Trời chưa cho thì thôi, chớ biết làm sao. Ối! Mà tôi cũng không muốn có con sớm. Ðể chơi cho thong thả, có con nó bó buộc lắm.

-Có con vui chớ.

– Vui giống gì? Ðã biết hạng mình hễ cỏ con thì mướn vú nuôi, chớ không lẽ mình cho bú được. Mà dầu mướn vú mình cũng phải coi chừng cực nhọc quá. Tuần nào mình đi Vũng Tàu, hay là Long Hải mà chơi nếu để con ở nhà mình không an lòng, còn nếu đem theo thì lòng thòng bất tiện. Này chị, mấy chị học một lớp với mình hồi trước, bây giờ họ có chồng ở Sài Gòn đây bộn bộn.

-Ai đâu?

-Ðể tôi kể cho chị nghe: chị Quế hô đó chị nhớ hôn?

-Ờ nhớ.

-Chị Quế có chồng là ông Ðốc Học Lang ở trong trường Sư Phạm. Chị Thình thì có chồng là ông Trường Tiền[1] Hi. Chị Nghĩa thì có chồng là ông Kinh Lý Hải. Mấy chị đó tôi gặp hoài, tôi biết nhà họ hết. À tôi còn quên chị Bình chớ. Chị Bình Cần Thơ đó mà.

-Phải. Tôi nhớ lắm, chị Bình mập đó mà.

-Phải rồi chị biết bây giờ chị Bình ở đâu hay không? Chỉ ở trong Bà Chiểu. Chồng chỉ là ông thầy thuốc Phi. Trời ơi, chỉ đẻ con liền xì, đẻ năm một, mới đây mà chỉ đã được 8 đứa con rồi đa chị.

-Vậy thì chỉ có phước lắm.

-Có phước chớ! Nếu chỉ cứ đi cái nước đó hoài, tôi sợ con chỉ sau thành một đạo binh, rồi chỉ chạy cơm cho nó ăn đó mà chết chớ.

-Có giỏi lắm thì chừng 10 đứa chớ bao nhiêu.

-Ý, tôi sợ tới hai chục đa chị! Ðẻ sao mà đẻ hà rầm[2] vậy không biết? Lụi hụi[3] ít ngày nghe chỉ đẻ; mình đi thăm mà cũng mệt nữa. Gặp nhau mừng quá, mắc nói lăng xăng nên quên hỏi chị coi bây giờ chị ở đâu.

-Tôi cũng ở Sài Gòn đây.

-Vậy hay sao? Cơ khổ dữ hôn! Vậy mà có hay đâu? Chị có chồng về trên này hay sao?

-Phải.

-Trời ơi! Ðám cưới hồi no? Sao chị không mời tôi? Chị thiệt là tệ! Hồi đám cưới tôi, chị làm dâu phụ. Mà chừng chị lấy chồng chị lại không mời tôi chớ? Tôi phiền chị rồi a. Chị có chồng làm việc gì ở đâu?

-Không làm việc gì hết.

-Chắc là giàu lớn lắm rồi.

-Ðủ ăn vậy thôi, chớ không phải giàu.

-Không phâi giàu, sao lại không làm việc?

-Chồng tôi hưu trí rồi.

-Hưu trí rồi?…

Cô Huyện Khải nhìn cô Phùng Xuân trân trân, tưởng cô giễu cợt.

Cô Phùng Xuân cười mà nới rằng: “Tôi nói thiệt đa chị.”

Cô Huyện Khi nghiêm sắc mặt mà hỏi rằng:

-Nếu vậy thì chồng chị chẳng là trộng tuổi rồi.

-Phải, lớn hơn tôi nhiều.

-Hồi trước làm việc sở nào, lên tới chớc gì?

-Làm Thông Phán Sở Thương chánh.

-Ðám cưới chị không cho hay, nên tôi có dè đâu.

-Cưới hỏi sơ sài, nên tôi không dám mời chị em.

-Tôi muốn mời chị đi luôn lên nhà tôi đặng chị em mình nói chuyện chơi.

-Xin lỗi chị, bữa nay không tiện, vì tôi mắc đi mua đồ.

-Nhà chị ở đâu?

-Tôi ở đường sau nhà thờ Chợ Ðũi.

-Thôi để bữa nào rồi tôi sẽ kiếm nhà chị tôi thăm. Chị em mình bây giờ được tụ về Sài Gòn bộn rộn thiệt tôi mừng quá. Ðể tôi có gặp chị Quế, chị Thình, chị Nghĩa, chị Bình thì tôi cho mấy chỉ hay rồi mình lựa một bữa làm tiệc đặng chị em tụ hội nói chuyện chơi.

-Thôi yến tiệc làm chi. Gặp nhau mừng như vầy cũng đủ rồi.

Cô Huyện Khải nắm vạt áo của cô Phùng Xuân mà coi rồi hỏi rằng:

-Tiệm nào may áo cho chị đây khéo quá

-Tiệm Vĩnh Hưng ở đường Espagne.

-À, phải rồi. Cách mấy tháng trước tôi có nghe cô thầy thuốc Cộn khen tiệm Vĩnh Hưng lắm. Ðể bữa nào tôi mua hàng đem mướn tiệm ấy may ít cái áo bận chơi. Tiệm này may theo kiểu kim thời khéo thiệt, chị bận coi đẹp quá.

Cô Phùng Xuân sợ ông Phán chờ lâu nhọc lòng, nên cô từ giã cô Huyện Khải rồi bước ra xe hơi.

Cô Huyện Khải đứng ngó theo, thấy cô Phùng Xuân lên ngồi một cái xe hơi thùng kiến mới tinh mà trên xe lại có một người khăn đen áo dài ngồi đàng hoàng, cô định người ấy chắc là ông Phán hưu trí, nên cô lắc đầu miệng lại chúm chím cười.

Xe rút chạy ông Phán hỏi vợ rằng:

-Cô nào đó mà kêu em bằng chị Tư?

-Cô Huyện Khải, chị em bạn học của em hồi trước

-Em quen, sao em không mời cô lên nhà chơi?

-Em không có mời. Song chỉ có hỏi thăm nhà và chỉ nói để bữa nào chỉ lại chơi.

-Em có chị em bạn thì mời họ tới lui chơi cho vui. Ở đời mình phải giao thiệp với người ta chớ.

Cô Phùng Xuân không trả lời nữa, cô cúi mặt xuống mà sắc lại buồn.

***

[1] trường tiền: cầu lộ, ông trường tiền: trưởng ty công chánh

[2] liên tục, không dứt

[3] không bao lâu

(còn tiếp)

(hobieuchanh.com)

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: