Khi vợ sống trong hoang tưởng

(Minh họa: Nik Shuliahin/Unsplash)

Thưa cô Nguyệt Nga, thời gian đầu của cuộc hôn nhân, vợ chồng cháu hạnh phúc lắm! Nhờ gia đình cháu khá giả và cháu là con một, nên khi ra riêng, ba mẹ cháu đã chia nguyên cho vợ chồng cháu một căn nhà khang trang. Mở đầu cho cuộc sống vợ chồng cháu rất thuận lợi và hòa thuận với nhau. Hai vợ chồng đi làm chỉ tiêu một đầu lương, còn đầu lương kia bỏ vào tiết kiệm, nhà thì ba mẹ đã payoff nên chúng cháu không bận tâm đến tiền nhà hàng tháng.

Tụi cháu hạnh phúc như thế chừng ba năm, từ khi có đứa con đầu lòng thì cuộc sống không còn êm đẹp như xưa. Vợ cháu hay cáu kỉnh, nhăn nhó, bực bội. Vợ cháu không hài lòng bất cứ điều gì, từ công việc làm, con cái đến bạn bè, hàng xóm và ngay cả không hài lòng với chính bản thân.

Vợ cháu than rằng công việc đang làm quá sức nhàm chán, vì khả năng của vợ cháu có thể đảm nhận công việc cao hơn, người manager thì ngu dốt, không biết tổ chức công việc. Nếu để cho vợ cháu làm thì vợ cháu sẽ biết cách xử lý một cách thông minh hơn, rồi thì vợ cháu chê đến cấp cao hơn. Đó là ngoài xã hội, trong nhà thì vợ cháu phàn nàn, sao việc gì cháu cũng hỏi ý kiến vợ, mà không tự quyết định?! Ơ hay, vợ chồng thì phải hỏi ý nhau là chuyện đương nhiên, sao lại trách móc than phiền! Cứ thế vợ cháu không hài lòng công việc sở, tự lấy tiền trong saving mở một cửa hàng riêng tự làm chủ. Làm chủ được một năm thì phá sản. Vợ cháu lấp liếm, do mình ít vốn quá, muốn làm gì cũng bó tay bó chân không sử dụng hết khả năng của mình được.

Nói chung là vợ cháu không hài lòng bất cứ điều gì, điều mà cháu nhận ra rất rõ là vợ cháu không biết mình là ai, nói ác mồm ác miệng là “Cóc ổi mà cứ tưởng bom nho! Chim sẻ mà tưởng mình thiên nga.” Nhiều lần cháu khuyên, hãy nên biết đủ, và bằng lòng với hiện tại thì mới sống an vui được. Những lời khuyên như nước đổ lá môn mà trong mắt vợ cháu còn chứa đầy sự coi thường, thậm chí khinh khi lời cháu. Cháu chán quá cô ơi! (Phú)

GÓP Ý

Khang Nguyễn
Thưa anh, anh đừng quá phiền muộn, người như vợ anh chẳng phải thiếu trong xã hội. Họ đủ mọi lứa tuổi và đủ thành phần, mà phần lớn ở giới có học, nhưng không xuất sắc. Họ chê bai tất cả mọi thứ trên đời, chê bai tất cả mọi người. Họ có tính cao ngạo và khinh người.

Họ không hài lòng với cuộc sống, họ thấy chồng không xứng đáng hay như sếp ở công ty không xứng đáng, thất vọng về con cái. Chịu thôi anh ạ, nói họ sẽ không được, bởi họ không nghe, đã không nghe, họ còn coi thường lời nói của mình.

Cứ để cho họ thất bại và già đi cùng những thất bại liên miên trong cuộc sống. Hy vọng họ sáng mắt là điều khó xảy ra. Anh nên nhắm mắt để sống cùng với những hoang tưởng của vợ, nếu anh vẫn thương yêu.

Amy
Chào anh, theo em, anh nên nói thẳng với chị, ý em là nói “thẳng vào mặt” rằng là “em đừng tưởng bở, em đừng có tưởng mình là thiên nga, hay bom nho.”

(Minh họa: Andrea Piacquadio/Pexels)

VẤN ĐỀ MỚI 

Chúng tôi tuy ở chung nhà nhưng đã ly thân mấy năm nay rồi, vợ tôi đối xử với tôi nhiều khi như người xa lạ. Nhưng những lúc chúng tôi bắt buộc phải đi chung khi có tiệc tùng đám cưới thì bà ấy làm ra vẻ chúng tôi hạnh phúc lắm.

Trong tiệc, bà luôn luôn gắp thức ăn cho tôi, nếu có ăn món gì phải cuốn, như gỏi cuốn, thịt bò nhúng giấm, thì không bao giờ bà để tôi làm, mà luôn tự tay cuốn cho tôi. Điều này khhiến tất cả bạn bè trầm trồ và nhất là cánh đàn ông thì cứ nói những câu ghen tị. Tôi chỉ cười cười, nhưng vợ tôi thì cứ đãi bôi, “Ôi mấy ông thần này, không làm cho ổng thì ổng nhịn đói còn khổ nữa.”

Tôi thấy sao mà có thể giả dối đến thế!? Ở nhà thì bà để mặc cho tôi, muốn thì tự làm, mà thường thì tôi dồn hết rau, bún, nước mắm vào trong chén rồi thì lua lấy lua để cho xong mà rời bàn ăn. Có những hôm tôi vụng về thắt cà vạt, thì vợ tôi đợi vào tiệc chỗ đông người mới bắt đầu sửa lại cho ngay ngắn. Có hôm tôi nói thẳng, “Bà đừng làm những trò giả dối đó được không?” thì vợ tôi trả lời rằng “Ông muốn thiên hạ cười cho thúi đầu há!”

Tôi chán lắm, tôi cảm thấy cô đơn lắm, tôi tính ráng chịu đựng vài năm nữa đến khi về hưu, tôi sẽ về Việt Nam tìm một người bạn sống chung cho hết quãng đời còn lại như những người bạn tôi đã từng làm. Tôi có nên làm như vậy không, thưa cô? (Ông Lúa)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: