Tủi phận khi thấy con trai và vợ cũ được chồng mới lo đầy đủ

(Minh hoạ: Andrea Piacquadio/Pexels)

Thưa cô Nguyệt Nga, vợ chồng tôi hiện sống ở Việt Nam, sống với nhau được 10 năm thì ly hôn. Suốt 10 năm bên nhau, lúc nào chúng tôi cũng gấu ó lẫn nhau, một phần do cả hai vợ chồng quần quật mà cuộc sống vẫn thiếu đầu này hụt đầu kia. Phần thì lấy nhau rồi mới thấy tính tình hai đứa khác nhau quá.

Khi có đứa con, tình trạng gia đình chúng tôi càng tệ hại hơn, vì chỉ còn một đầu lương, vợ tôi phải ở nhà trông con. Không có ngày nào chúng tôi không cãi nhau, nguyên nhân thường rất lãng xẹt, nhưng những điều lãng xẹt ấy vẫn lặp đi lặp lại như cơm bữa.

Ly hôn là giải pháp cả hai vợ chồng đều đồng ý sau 10 năm chung sống. Sau khi ly hôn vài năm chúng tôi đều có gia đình mới. Vợ tôi gặp được một thương gia giàu có và không con cái. Cuộc sống mới khá hơn gấp trăm ngàn cuộc sống với tôi. Người cha mới vì không có con nên thương và chăm sóc đứa con trai của chúng tôi rất chu đáo. Ông ta đưa đón cháu đi học, mua sắm cho cháu bao nhiêu thứ đắt tiền mà ngày xưa có nằm mơ cũng không có. Thỉnh thoảng nhớ con, tôi cũng tìm đến trường nhìn lén cháu, thấy mỗi lần xuống xe, “hai cha con” họ ôm nhau thương mến mà lòng mình tủi thân. Đôi khi cũng gặp vợ chồng con cái họ đi vào những nơi sang trọng, mà thấy giận người và giận luôn cả mình.

Tôi cũng có liên lạc với con trai, và những điều cháu kể tôi cũng mừng cho cháu dù trong lòng không giấu được sự ghen tức và tủi phận. Mới đây cháu khoe với tôi, “Bố” cháu đang lo hồ sơ cho cháu đi du học ở Mỹ, sở dĩ hồ sơ chậm vì người bố mới của cháu muốn cháu học một trường tốt nhất ở Mỹ!

Thưa cô Nguyệt Nga, chắc cô cũng đoán ra tâm trạng của tôi lúc nghe.

Những ngày sau đó, tôi miên man suy nghĩ, dứt không ra nỗi ám ảnh chuyện con. Tôi phân vân không biết mình có nên đến cám ơn người bố của con tôi đã lo cho cháu, vì quả thật ông ấy đã quá tốt với con trai tôi hay là lơ đi như người vô tình. Nếu lơ thì tôi cũng sợ người vợ cũ trách cứ rằng đã không nuôi mà không biết nói lên tiếng cám ơn, và tôi sợ nhất là nếu không nói gì thì càng ngày con tôi càng xa tôi và cái ngày mất con càng cận kề.

Thêm một điều là tôi cũng sợ người vợ hiện tại của tôi buồn nếu biết tôi liên lạc nhiều với con riêng.

Lòng không yên, xin cô Nguyệt Nga có thể giúp tôi được gì không? (Phúc Trần)

GÓP Ý

–  Hải Trần

Tôi đọc thư của cậu, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, cũng là đàn ông với nhau, nhưng chắc là lớn tuổi hơn cậu, tôi thử đặt mình vào vị trí của cậu tôi xin mạn phép góp vài ý kiến.

Giả tỉ cô ấy lấy chồng nghèo hơn cậu, có thể cậu cũng để ý đến con, nhưng chỉ đem lòng tội nghiệp, có thể cậu cũng giúp đỡ, nhưng không cay đắng, ganh tị. Đằng này cô ấy lấy chồng giàu, cậu không phải giúp đỡ nhưng lại đem lòng ganh tị, có khi tự hỏi sao cô ta hên quá. Và nếu cậu lấy vợ giàu, cô ấy lấy chồng nghèo có chắc gì cậu nghĩ đến cô ấy!? Và có tìm cách giúp đỡ không!?

Tôi nêu ra vài vấn đề như thế, để kết luận với cậu là trong 10 năm sống với nhau, thử thách cũng nhiều, mà không thể nào kết hợp với nhau được, thôi thì mỗi người đã yên phận rồi, đừng nuối tiếc làm chi, họ làm gì kệ họ, cậu đừng theo dõi làm gì, rồi tức tối, rồi sinh ra nhiều chuyện không tốt giữa hai người. Vợ con cậu có người dang tay ra lo như vậy là quá tốt rồi, nhất là con của cậu, mai sau nó thành danh nếu mẹ nó cho nó biết về cha ruột thì tốt, còn không thì thôi, xem như số phần cậu chịu vậy, cậu đâu thể nào biểu cô ấy nối lại với cậu được.

Hiện tại cậu cũng đã có vợ, thì về mà tập trung lo gia đình mới của cậu đi, đó là điều tốt nhất cho cậu, cậu chớ bắt cá hai tay, cá con cá mẹ đã vuột rồi, coi chừng tuột mất con cá mới này nữa thì “xôi hỏng bỏng không”.

Vài hàng góp ý. Xin chào!

– Bà Ng

Tui ráng cố gắng đặt tui vô hoàn cảnh của anh, của vợ cũ của anh, của vợ mới của anh, rồi của anh chồng mới của vợ anh, rồi của con anh để suy nghĩ. Cuối cùng tui nghĩ điều anh nên và phải làm là mời nguyên cả gia đình vợ cũ của anh ra ngoài ăn bữa cơm, trước mặt con của anh, nói lời cám ơn đến hai vợ chồng họ đã chăm sóc cho con anh chu đáo.

Chúc anh mãi mãi là người cha tốt và vẫn có thể giữ mối liên hệ với con anh sau khi nó qua Mỹ du học.

– Huy

Đọc thư cậu gửi cho quý báo, tôi xin có vài lời góp ý. Khi xa nhau rồi thì thường thường người trong cuộc hay tiếc nuối dĩ vãng, nhất là khi đã có con với nhau thì thêm nặng tình, có thể cuộc hôn nhân thứ nhì của cậu cũng không được hạnh phúc lắm nên cậu cứ theo để tâm về người vợ thứ nhất, rồi buồn, rồi suy nghĩ lung tung, nhưng xem như mỗi người ván đã đóng thuyền rồi thì có tiếc gì cũng không thể nào hàn gắn được.

Cậu lo cậu sẽ mất con, nhưng tại sao cậu không giữ mẹ con nó khi còn ở với cậu, để khi vuột khỏi tầm tay rồi thì tiếc, tôi nhận thấy khi cậu và vợ thứ nhất ly dị thì khi đó cậu đã mất con rồi, chén nước đổ rồi hốt lại sao đầy được.

Theo tôi cậu nên về với cô vợ thứ nhì, và bỏ hẳn ý nghĩ giữ lại đứa con của cậu đi vì nó có nhận cậu là bố nó đâu, thì cho dù bao nhiêu năm gặp lại, ông kia vẫn là bố nó kia mà. Khi chấp nhận ly dị là cậu đã bước ra khỏi cuộc đời của người vợ thứ nhất rồi.

Thôi thì về mà ôm cô vợ thứ nhì đi kẻo bị mất lần nữa, hoá ra hơn nửa đời người, cậu cứ mãi lo đi tìm ảo ảnh. Ít hàng góp ý, mong cậu dứt khoát tư tưởng, để còn lo làm ăn mà gầy lại gia đình lần nữa. Xin chào!

– Thiên H.

Thưa anh Phúc Trần, xét cho cùng thì con trai anh thật là may mắn, có được người bố thứ hai lo lắng và chăm sóc thương yêu mình như cật ruột.
Sở dĩ người bố thứ hai thương yêu lo lắng cho cháu chu đáo như thế vì lòng ông ấy thương vợ, thương con thật sự, dù đó là con riêng của vợ. Có thể một phần do ông ấy không có con, ông ấy đã suy nghĩ và hành động hoàn toàn giống như con riêng của vợ là con từ máu mủ của mình.

Theo tôi thì anh không nên đến gặp để cám ơn hay tìm cách chứng tỏ nguồn gốc của cháu là từ những giọt máu của anh. Vì ngay từ khi ly hôn, khi cháu ở với mẹ là mặc nhiên anh chấp nhận đã mất cháu 50%, và theo thời gian, cùng với những thay đổi cuộc sống của hai bên cha mẹ, càng ngày anh càng xa cháu thêm nữa.

Tôi không nghĩ người vợ trước của anh trách cứ, đàn bà ai cũng muốn có một gia đình êm ấm và không sóng gió, sự xuất hiện của anh… là gây sóng gió đấy! Sẽ làm cho người chồng mới nhớ lại, nhận ra đứa con kia không phải là con mình, sẽ làm cho đứa con hoang mang cách đối xử, sẽ làm cho người vợ bực mình và có mặc cảm với chồng mới, chị sẽ lúng túng không biết xử trí thế nào khi anh xuất hiện.

Vì thế, thôi đi anh, nếu anh thương con, nên để cháu yên như thế, thỉnh thoảng thăm cháu và kín đáo chăm sóc cháu. Cháu sẽ hiểu, càng lớn cháu sẽ càng hiểu nếu anh thật tâm yêu cháu.

(Minh hoạ: RDNE Stock project/Pexels)

VẤN ĐỀ MỚI

Cô Nguyệt Nga ơi, con buồn quá, không biết phải làm sao đây.

Vợ chồng con quen nhau năm năm rồi mới cưới. Tụi con cưới ngoài vì lý do yêu nhau cộng thêm một phần vì gia đình hối thúc, một phần vì hai đứa sắp phải chuyển đi làm xa.

Ảnh đi làm ở miền Đông, con thì chuyển về gần gia đình vì kiếm được một công việc cũng khá ưng ý. Vợ chồng mới cưới, tụi con phải xa nhau cũng buồn lắm, nhưng hứa là sẽ thu xếp gặp nhau mỗi tháng và chịu khó một vài năm kiếm tiền rồi một trong hai đứa khi có dịp sẽ đến với đứa kia. Tụi con sống xa nhau vậy cũng gần hai năm rồi.

Nếu cứ như sắp xếp ban đầu thì cũng không có gì để nói. Nhưng càng ngày, ảnh càng lạnh nhạt với con hơn. Cái này không phải cảm giác nha đâu cô, mà thực sự là như vậy. Những chuyến đi thưa thớt dần, lỗi của con một phần vì công việc bận quá, những cuộc nói chuyện qua Skype thì không trò chuyện nhiều nữa, chỉ để màn hình lên rồi việc ai nấy làm, và ảnh cũng không còn ý định chuyển về sống gần vợ nữa.

Nếu có nói về chiều ngược lại, là con về sống với chồng, thì ảnh cũng nhạt nhẽo ừ, như là cho xong chuyện vậy… Vợ chồng mới cưới hai năm, chưa con cái gì, mà đã không còn tha thiết. Con cũng không biết phải làm sao!

Con buồn, không biết phải trách ai. Không lẽ trách cái số hẩm hiu của mình, vì công việc mà phải tứ xứ như vậy… Con không trách ảnh được, vì ảnh chỉ lo làm việc, chứ không có người khác.

Nói chung con không biết vì sao vợ chồng con ra nông nỗi này nữa. Cô có biết cách gì giúp tụi con được không cô? (Thu Trần)

 

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: