Hôm 31-3-2021, UNESCO khóa sổ danh sách đề cử di sản văn hóa phi vật thể. Món súp tôm chua cay – tom yum kung – được Chính phủ Thái Lan đề cử vào danh sách của UNESCO. Người ta còn nhớ, mới năm 2019, Campuchia đã đăng ký đưa món hủ tiếu Nam Vang – num banh chok – vào danh sách đề cử nhằm CẠNH TRANH VỚI MÓN PHỞ CỦA VIỆT NAM cùng với món súp tôm chua cay nổi tiếng của người Thái – theo tờ trình của Bộ Du lịch Campuchia (Campuchia không thành công).
Cạnh tranh để giành thắng lợi vậy cũng là chuyện thường tình. Còn cứ giành “tài sản” dù phi vật thể của nước khác là của mình, cứ “cố ý cầm nhầm” của nước khác, thích là tuyên bố của mình tất tần tật mọi thứ trong thiên hạ, ấy mới là chuyện ly kỳ.
Mới đây, tờ Korean Herald của Hàn Quốc đã đăng bài về sự tức giận của người Hàn trước chiến dịch mới của Trung Quốc khi Trung Quốc tuyên bố rằng Samgyetang – một loại súp gà hầm nhân sâm truyền thống của Hàn Quốc – là của mình. Korean Herald cho biết: người dân Hàn Quốc đã thấy rất mệt mỏi trước sự chiếm đoạt và khiêu khích văn hóa của nước láng giềng.
Trên công cụ tìm kiếm Baidu (Bách Độ) truy cập ngày 30-3, món samgyetang được mô tả là nước súp gà có nguồn gốc từ tỉnh Quảng Đông-Trung Quốc và sau đó mới được truyền vào Hàn Quốc. Baidu cũng nói rằng món súp này sau đó trở thành món ăn biểu trưng được các thành viên hoàng tộc xứ này ưa chuộng.
Theo Cơ quan phát triển nông thôn Hàn Quốc, người Hàn bắt đầu nấu súp gà ít nhất là từ Triều đại Joseon. Samgyetang là món phổ biến đối với nhà giàu Hàn Quốc trong giai đoạn nước này là thuộc địa của Nhật Bản và giới nhà giàu thường ăn súp gà cùng với bột nhân sâm.
Thập niên 1960, người bình dân có tiền hơn để nấu món này. Giáo sư Seo Kyung-duk thuộc Đại học Nữ Sungshin đã gửi email đến Baidu, yêu cầu trang này sửa đổi những thông tin sai lệch về món súp. “Baidu đã khuấy động sự tranh cãi bằng cách bóp méo lịch sử rằng món samgyetang là của họ, như năm ngoái, họ ngang nhiên nhận kimchi của Hàn Quốc là của họ. Tôi đã lập tức gửi email đến Baidu và nói rõ: ‘Trung Quốc thậm chí không biết sử dụng Hệ thống hài hòa (HS) – tức tên quốc tế và các chữ số dùng cho các sản phẩm thương mại – cho món samgyetang. Trong khi đó, Hàn Quốc đã có mã số cho món này – đó là 1602.32.1010”.
Về các món ẩm thực, thứ không thể cho vào tủ kính để chưng hay đem triển lãm để bán vé vào cửa mà Trung Quốc cũng muốn chiếm đoạt thì phải thấy là lòng tham đã lên tới đỉnh đầu. Nhớ lại, thành tích về “cầm nhầm” của Trung Quốc đã khá dài:
– Nhận vải Batik của Indonesia là của mình.
– Áo dài và nón lá Việt Nam cũng là “của tớ”.
– Món kimchi Hàn Quốc là của mình.
– Nay đến món súp gà hầm nhân sâm của Hàn Quốc cũng là “của ông” nốt.
Việt Nam thì đã thấm thía tận xương về cái tính “cầm nhầm” của “ông”, bằng súng đạn luôn với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Có điều rất lạ, có một danh hiệu đang được cả thế giới cùng thống nhất, dành cho Trung Quốc thì “ông” ra sức chối, nhất định không chịu nhận: DIỆT CHỦNG (với người Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương). Và đang có một “đệ tử ruột” mà ông Tập từng công bố là “anh em một mẹ”, đang làm rất tốt món DIỆT CHỦNG là quân đội Myanmar, cả thế giới đang lên án, thì “ông” chối đây đẩy không liên quan, “không phải tôi”, “không phải tôi nha”…
Cầm nhầm khôn cha đời là vậy.