Tuổi tác không phải là tất cả khi nói đến sức khỏe và khả năng của con người, nhưng tuổi tác cũng gây bất lợi cho nhóm người cao niên.
Trong cuộc hội thảo về vấn đề này do EMS tổ chức hôm 6 Tháng Mười, các chuyên gia lão khoa thảo luận lý do tại sao sự phân biệt đối xử dựa trên độ tuổi, lại phổ biến trong cách chúng ta nhìn nhận người cao niên và cách vượt qua nó.
Tiến sĩ Louise Aronson, Giáo sư tại Khoa “Lão khoa” (Division of Geriatrics) của University of California San Francisco, giải thích lý do tại sao chúng ta cần điểm lại kiến thức của mình về quá trình lão hóa “tốt” như thế nào.
Tiến sĩ Aronson cho biết cách chúng ta nói về sự lão hóa quyết định phần lớn cách chúng ta trải nghiệm nó. “Chúng ta đã ở cùng độ tuổi với một loài trong một thời gian rất dài, và mặc dù bây giờ chúng ta đã già hơn rất nhiều nhưng một số điều vẫn không thay đổi. Tuổi già vẫn kết thúc bằng cái chết,” tiến sĩ nói.
Trở lại khoảng 10,000 năm trước Công nguyên, cho đến gần đây nhất là năm 1820 sau Công nguyên, tuổi thọ toàn cầu là 20 đến 30 năm; năm 2019 là hơn 73.
Bà nói thêm, đại dịch COVID-19 “đã cho chúng ta thấy tuổi tác quan trọng như thế nào”, vì người lớn tuổi có nguy cơ và tỷ lệ tử vong cao hơn một cách không tương xứng. Theo CDC, người lớn ở Hoa Kỳ từ 65 tuổi trở lên chiếm hơn 75% số ca tử vong liên quan đến COVID-19, tính đến Tháng Chín năm 2023.
Tuy nhiên, định nghĩa của hệ thống y tế về người lớn tuổi là bất kỳ ai từ 65 tuổi trở lên đã ngăn cản các bác sĩ đáp ứng nhu cầu cá nhân của họ. “Chúng tôi cung cấp vaccine dựa trên sinh học và hành vi xã hội của con người, vì vậy có 17 loại dành cho trẻ em, 3 loại dành cho người lớn trong độ tuổi từ 19 đến 64,” Aronson cho biết. “Nhưng tất cả những người từ 65 tuổi trở lên đều được gộp vào một nhóm duy nhất, mặc dù một đứa trẻ khác biệt rõ ràng với một người 64 tuổi và một người 104 tuổi. Sự khác biệt này không dựa trên bằng chứng khoa học về cuộc sống của chúng ta.”
Tuy nhiên, “tuổi tác không phải là tất cả,” theo Aronson. Sự khác biệt về sắc tộc cũng làm tăng thêm những rủi ro này. Cách nhìn tuổi tác này dưới góc độ dễ bị tử vong có ý nghĩa đặc biệt đối với chủ nghĩa tuổi tác ở Hoa Kỳ, nơi tuổi thọ trung bình đã giảm xuống còn 76.4 tuổi – mức ngắn nhất trong hai thập niên qua.
Tuy nhiên, tuổi thọ cũng bị phân chia không cân đối giữa các chủng tộc và kinh tế. Ví dụ, ngay cả trước đại dịch, 56 trong số 500 thành phố lớn nhất của Hoa Kỳ đã có khoảng cách về tuổi thọ lên tới 30 năm giữa các khu dân cư cách nhau vài dặm.
“Đó không phải là về sinh học,” Aronson nói. “Đó là về những lựa chọn xã hội và nơi chúng ta đặt tiền, giá trị và ưu tiên của mình… Tôi muốn thấy một thế giới trong đó bạn có thể “ở trên ngọn đồi”, nhưng toàn bộ dãy đồi đều có giá trị. Cách duy nhất để không già đi là… chết.”
Cheryl Brown, Chủ tịch Ủy ban Điều hành Ủy ban Người cao tuổi California (CCOA), giải thích cách các hoạt động giữa các thế hệ có thể giúp phá vỡ định kiến phân biệt tuổi tác và hỗ trợ cả người trẻ cũng như người già.
Ônh cho biết sức khỏe hành vi, đào tạo người chăm sóc và khả năng tiếp cận nhà ở là chìa khóa để giải quyết vấn đề phân biệt tuổi tác.
Những chính sách ưu tiên sự công bằng cho người lớn tuổi như vậy là điều quan trọng vì đến năm 2030, California sẽ là nơi sinh sống của 10.8 triệu người lớn tuổi – chiếm 1/4 dân số của tiểu bang và gần gấp đôi so với năm 2010.
Xu hướng này cũng tương tự trên toàn quốc: đến năm 2030, số người Mỹ từ 65 tuổi trở lên được dự đoán sẽ tăng lên tới gần 18 triệu, cứ 5 người thì có 1 người già và lần đầu tiên người cao niên đông hơn trẻ em.
Brown kêu gọi những nỗ lực ở các tiểu bang khác và trên toàn quốc tương tự như California, một kế hoạch chi tiết 10 năm do CCOA phát triển vào năm 2021 và nhằm mục đích hỗ trợ người cao tuổi về mặt xã hội, kinh tế và sức khỏe.
Liên quan đến chủ nghĩa tuổi tác với bệnh Alzheimer, Tiến sĩ Barry Reisberg – giáo sư tâm thần học tại NYU và trợ giảng về lão hóa tại McGill University, cho biết thời điểm mà người lớn tuổi không còn có thể tham gia xã hội và lực lượng lao động, đã trễ hơn như nhiều người nghĩ.
Điểm này được đo lường trên lâm sàng bằng Thang đo mức độ suy giảm toàn cầu, xác định 7 giai đoạn của bệnh Alzheimer.
Reisberg cho biết giai đoạn một diễn ra trước bất kỳ sự suy giảm trí nhớ nào có thể phát hiện được. Ở giai đoạn hai, người lớn “sẽ không nhớ mọi thứ, chẳng hạn như tên hoặc nơi họ đặt đồ vật, tốt như cách đây 5 hoặc 10 năm”; điều này kéo dài trung bình là 15 năm.
Ở giai đoạn ba, triệu chứng này tiến triển thành “giảm chức năng công việc”, ví dụ: kỹ năng tổ chức hoặc du lịch – kéo dài khoảng bảy năm ở những người trưởng thành khỏe mạnh. Ông nhấn mạnh, nhiều người có thể tiếp tục làm việc ở giai đoạn thứ ba và thứ tư – giai đoạn này đòi hỏi nhiều sự quên đi các sự kiện mới diễn ra, tùy thuộc vào công việc hiện tại.
Reisberg cho biết, trong giai đoạn thứ năm và thứ sáu, đòi hỏi cần được trợ giúp trong các hoạt động hàng ngày và không có khả năng nhớ tên nhiều hơn – điều quan trọng là giúp người lớn tuổi “làm tất cả những gì họ có thể, miễn là họ có thể”. Trong giai đoạn thứ bảy và cuối cùng, thường kéo dài từ một đến hai năm, khả năng giao tiếp bị suy giảm và cần được giúp đỡ trong mọi hoạt động hàng ngày, như tắm rửa và mặc quần áo.
Brown đề xuất phương cách để chống lại chủ nghĩa tuổi tác và hỗ trợ người lớn tuổi, đặc biệt là trong trường hợp có vấn đề sức khỏe như bệnh Alzheimer, là tối ưu hóa quá trình lão hóa thông qua các hoạt động giữa các thế hệ và giao tiếp. Trong đó người lớn tuổi có thể học hỏi từ những đổi mới của tuổi trẻ và thanh thiếu niên có thể học hỏi từ kinh nghiệm của bậc cao niên.
Aronson cho biết thêm, việc tối ưu hóa quá trình lão hóa không loại trừ lẫn nhau mà bao gồm cả việc nhận biết sự lão hóa. “Tuổi già có đi kèm với nguy cơ bệnh tật và tử vong gia tăng không? Hoàn toàn đúng như vậy,” nhưng “riêng tuổi tác không thể dự đoán được người đó thuộc loại nào. Có một số thanh thiếu niên có khả năng phán đoán thực sự tốt, có thể lái xe hoàn hảo ở tuổi 14 và có những người 25 tuổi vẫn không lái xe được.”
“Chúng tôi cần các loại biện pháp khác nhau tùy theo độ tuổi,” Aronson tiếp tục, “để mọi người trên một độ tuổi nhất định không cảm thấy mình bị bỏ rơi, khi lẽ ra họ có thể tham gia được nhiều hoạt động của xã hội.”