Kịch hài: Đưa chồng Mỹ về quê ăn tết

(Hình minh họa: Khoi Tran/Unsplash)

Một màn.

Diễn viên: Cô con gái Việt, cậu rể Mỹ và mẹ cô gái.

Khung cảnh: Phòng khách nhà người mẹ tại Việt Nam

***

(Vợ chồng cô con gái kéo va ly bước ra sân khấu.Người mẹ cũng vừa bước ra đối diện nhau).

Mẹ (tíu tít):  Gút mo nin… gút mo nin…(Chào… chào…)

Con rể Mỹ: Good morning. How are you? I am very pleased to meet you. (Chào mẹ. Mẹ có khỏe không? Rất hân hạnh được quen biết mẹ)

Mẹ (trố mắt ngạc nhiên, nhìn con gái): Nó nói gì dzậy?

Con gái: Sao má gọi ảnh là… nó, không lịch sự tí nào.

Mẹ: Ảnh… nói gì dzậy?

Con gái: Chồng con chứ đâu phải… chồng má mà má gọi bằng… ảnh.

Mẹ: Ổng… nói gì dzậy?

Con gái: Đúng rồi. Gọi “ổng là đúng rồi. Vì chồng con có học vị tiến sĩ chức vụ cao lắm đó.

Mẹ (tự nói thầm): “Tiến sĩ là quái gì mà phải… đội dữ không biết! (quay sang con gái) nói: Nè,… ổng nói gì dzậy?

Con gái: Tại má lanh chanh chào “gút mo nin…gút mo nin.. ảnh tưởng má biết tiếng Anh nên xổ một tràng, nghĩa là: “Chào má, má khỏe không, và rất hân hạnh được gặp má.

Mẹ (bẽn lẽn cười): Dzậy ha.

Con gái: Ảnh biết chút chút tiếng Việt. Má nói tiếng Việt với ảnh đi.

Mẹ (nhìn con rể): Hì… hì… Má… chào… con! (quay hỏi con gái): Gọi… nó bằng… con có được không?

Con gái (nhắc mẹ): Lại “nó” nữa rồi. Gọi ổng…

Mẹ: Ừ, gọi… ổng bằng con có được không?

Con gái: Được chứ, vì đó là tiếng Việt.

Mẹ: Hãnh diện quá. Có… thằng con rể là tiến sĩ!

Con gái: Má nữa. Sao gọi ảnh bằng… thằng!

Mẹ (cao giọng): Thì phận… ổng là con, má có quyền gọi  thằng này thằng nọ chứ!

Con gái (càu nhàu): Tiếng Việt mình thiệt đó. Cách xưng hô rắc rối phiền phức quá hà!

Mẹ: Rắc rối gì, phân biệt ngôi thứ tầng lớp như vậy mới hay chứ. Có đâu như tiếng nước ngoài, ông tổ ông sơ, nội, ngoại, cha mẹ con cháu gì gì đều dùng chung một chữ “Mày.”

Con rể: Thôi, không bàn vấn đề này nữa, nói chuyện khác đi.

Mẹ: Ừ, nghe tin mấy con về ăn Tết, nhất là có… ông con rể Tây lần đầu tiên về Việt Nam, má mừng quá, mua sẵn cho con hai két bia, hai ký khô cá sặc để ngày Tết con tha hồ… nhậu.

Con rể: Nhậu??? Con không biết nhậu!

Mẹ: Uống bia thì phải có đồ nhắm chứ.

Con rể: Con cũng không uống bia!

Mẹ: Tại sao?

Con rể: Bia rượu chỉ làm con say xỉn rồi… đánh con gái cưng của má (vừa nói vừa đánh nhẹ lên đầu vợ)

Mẹ (trố mắt): Trời ơi, ngoan chưa kìa. Con gái má có phước quá. Con không uống bia, cũng không thích nhậu, vậy để má nghĩ xem…(suy nghĩ): Nước Mỹ thì khối đồ ăn ngon, nào bánh, nào kẹo, đủ các thứ tuyệt vời. Vậy để má xem chọn món đặc sản dân giả quê hương Việt Nam vừa ngon, rẻ và bổ lại thích hợp vào dịp Tết để đãi con. Món này là món ruột của má đó.

Con gái lẫn con rể (Cả hai cùng nhao nhao lên tiếng hỏi): Món gì vậy má?

Mẹ (chậm rãi nói): Thèo lèo cứt chuột!

Kẹo thèo lèo cứt chuột. (Hình: thuanthienseafood)

Con rể (lắc đầu): Không, không. Con không ăn… cứt chuột!

Mẹ: Trời ơi, con nghe chưa đủ chữ, đủ câu để hiểu sai rồi, ai lại ăn… thứ đó. (Nói chậm lại): “Thèo lèo cứt chuột” là tên của một loại kẹo đặc sản rất ngon của Việt Nam, đặc biệt thường cúng vào ngày 23 tháng chạp tiễn ông Táo về Trời. Tuy cái tên không mấy… thơm tho, đẹp đẽ nhưng ăn vào thật tuyệt vời mà từ bé đến giờ má vẫn rất thích. (Chép miệng): Thiệt đó, kẹo ngon vậy mà ai ác ôn đặt cho cái tên mới nghe qua… thúi quá!

Con gái: Thôi, để mình má ăn đi. Ngày Tết tụi con chỉ thích ăn bánh chưng bánh tét thôi.

Mẹ: Bánh chưng bánh tét đương nhiên có rồi, còn… thèo lèo… ăn tráng miệng mà!

Con gái: Thôi, má muốn làm gì thì làm. Chương trình của con đưa ảnh về, trước thăm và ra mắt má cùng làm quen với gia đình ta. Còn thì con sẽ đưa ảnh đi chơi vài nơi. Sẵn dịp Tết, Việt Nam có nhiều chương trình ca nhạc hay, con đưa ảnh đi xem.

Mẹ: Đúng đó. Vậy chúng con nghỉ ngơi cho khỏe, tuần tới có chương trình văn nghệ của danh hài Hoài Linh có nhiều tiết mục hay lắm.

Con gái: Dạ, chúng con đi nghỉ chút đây. Về Việt Nam trái giờ cũng mệt quá.

Mẹ: Ờ, chúng con nghỉ ngơi. Mười ngày nữa là Tết rồi. Má lo công chuyện chút và nấu cơm đây.

(Tất cả bước vào sân khấu. Bên trong nói vọng ra: “Một tuần sau.” Sau đó cô con gái lại bước ra sân khấu theo sau là chồng).

***

Con gái (vùng vằng): Má ơi má, con chịu hết nổi rồi.

Mẹ (bước ra): Cái gì mà ồn ào vậy con? Cái gì mà chịu hết nổi?

Con gái: Ngày mai con đổi vé trở về lại Mỹ!

Mẹ: Sao lại như vậy? Chuyện gì kể má nghe coi.

Con gái: Má nghĩ coi, đưa ảnh đi chơi, mắt ảnh cứ tươm tướp ngó mấy con gái đẹp không hà.

Con rể (từ tốn): Đẹp thì phải ngó chứ. Đàn ông con trai thấy gái đẹp mà không tươm tướp ngó thì mới là… lạ đó! (Chép miệng): Má à, tại Việt Nam nhiều con gái đẹp quá!

Con gái: Nhưng anh phải biết anh đã có vợ. Anh không được tà dâm!

Con rể: Trời! Đã dâm đâu? Thấy đẹp, chỉ ngó thôi mà!

Con gái: Thì ngó! Ban đầu chỉ ngó rồi đến dâm mấy hồi. Mới tới Việt Nam anh đã ngẩn ngơ. Trước ngó, chúng mặc hở hang quá mà. Rồi nghe, mấy ả ỏn ẻn. Rồi ngửi, toàn mùi nước hoa sa-neo số 5 (chanel no.5) thơm phưng phức, thì mê mẩn thôi.

Con rể (chắp tay): Mô Phật. Oan… Thị Kính quá!

Con gái: Oan… Thị Mầu thì có! Mới tối nay nè, coi văn nghệ thấy mấy con…ma nữ chân dài biểu diễn thời trang là mặt ngẩn ngơ như mất hồn.

Con rể (tưng tửng): Sao gọi họ là… ma nữ  tội nghiệp quá! Họ đẹp như… tiên nữ mà! Anh là người chuộng cái đẹp. Thấy đẹp thì ngó, khen, tươm tướp. Nhưng tâm anh trong sáng không động. Còn em khổ vì em mang tâm nghi ngờ, ghen bậy!

Con gái: Đó, má thấy không, còn cãi chày cãi cối nữa.

Con rể (thật thà): Anh không cãi. Thấy sao nói vậy người ơi. (Chép miệng): Chân dài đẹp quá mà! Không biết họ ăn gì mà chân dài thế?!

Con gái (nổi sùng): Ăn thèo lèo cứt chuột!

Con rể: Vậy à, nếu vậy anh cần mua 10 ký đem về Mỹ làm quà cho các cô gái Việt Nam bên đó, chứ chân các cô gái Việt bên Mỹ… ngắn quá!

Con gái (dỗi hờn): Anh muốn làm gì thì làm, còn tôi vô soạn hành lý, đổi chuyến bay, ngày mai bay về Mỹ.

Con rể (lẻo đẻo theo sau lưng vợ): Vậy anh cũng về theo em, cho em vui lòng. Tâm anh lúc nào cũng luôn trong sáng mà! (Bước vài bước, quay lại nói với mẹ vợ): Má nhớ mua giúp con 10 ký… cứt chuột, à không (nói chậm rãi)… thèo lèo cứt chuột làm quà nhé!

Mẹ (còn lại một mình, lắc đầu): Thiệt hết nói nổi. Thôi, đành vậy. Con gái mình nó phòng bịnh hơn chữa bịnh như thế cũng tốt. Còn mình, Tết này rán uống cho hết hai két bia giải sầu!

-Hết-

Kính thưa Quí vị.

Vừa rồi Quí vị thưởng thức vở hài kịch “Đưa Chồng Mỹ Về Quê Ăn Tết.” Trong kịch có đề cập đến một món ăn “Thèo lèo cứt chuột”, cái tên nghe không thơm tho tí nào nhưng lại rất thơm ngon, đó là món kẹo mè đen. Vì những hạt mè đen giống phân chuột nên dân gian mới đặt cho cái tên như vậy không rõ từ bao giờ.

Món kẹo này đặc sản của dân miền Tây, Nam phần, không thể thiếu trong lễ cúng ông Táo về chầu Trời ngày 23 tháng chạp Tết với mong mỏi ông đi suôn sẻ và sau đó về lại với gia chủ.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: