Vui buồn với việc in sách

(Hình: Trần Thị Nhật Hưng)

Họ, bắt đầu gồm bảy người, chúng tôi hay gọi đùa là thất tiên. Nhưng toàn là tiên… bị đọa, là đà dưới đất mấy chục năm rồi, dễ chừng đã trên 50, 60 có tiên còn trên 70 năm. Các tiên không ở… cõi trên múa lụa, chỉ nằm dưới trần múa bút (đã bảo bị đọa mà!). Vâng, đúng vậy, họ là những cây bút nữ báo Viên Giác, chuyên cầm bút múa may quay cuồng trên báo Viên Giác. Rồi một ngày đẹp trời, họ được Hòa Thượng Phương Trượng cùng anh chủ bút Phù Vân gom lại “múa chung qua tác phẩm “Những Cây Bút Nữ Báo Viên Giác.”

Nhờ tác phẩm này, cùng “sinh” chung một đứa con, đứa con tinh thần, họ dễ dàng xích lại gần nhau để thân thiết.

Thất tiên còn có danh hiệu “Đàn chim Việt” với tên của những loài chim: Chèo Bẻo, Tu Hú, Bồ Câu, Két, Hạc, Ngỗng, Công. Sau này còn thêm Vịt Bầu, Đại Bàng, Bìm Bịp, Cúc Cu… Những danh xưng này cũng có nhân duyên của nó, từ ngẫu hứng mà ra.

Số là một ngày, Hoa Lan, Thi Thi Hồng Ngọc và tôi do nhân duyên “Thiên cơ bất khả lậu” (nhân duyên của riêng ba nàng, không thể bật mí) hẹn gặp nhau bên hồ Bodensee, hồ giáp ba nước Aó, Đức, Thụy Sĩ, nơi Thi Thi mới dọn về, cảnh sắc hữu tình thơ mộng, tôi và Hoa Lan hẹn nhau đến đó, ngoài du lịch ngắm cảnh còn là ngày để ra mắt làm quen nhau.

Vì cùng tâm hồn văn chương thi phú, nhạy cảm, ướt át, lãng mạn, chỉ vài ba câu chuyện, chúng tôi đã rất thân nhau như chị em. Ba người với ba vóc dáng khác nhau khá rõ rệt. Cũng chính điểm đó, chúng tôi nãy ra lời ví von: Nếu Thi Thi là chim sẻ vì dáng người bé bỏng, nhỏ nhắn lại liến thoắng linh lợi, thì Hoa Lan bụ bẫm, đủng đỉnh tròn tròn, chúng tôi gọi là Bồ Câu. Riêng tôi ở giữa, hay “hót” đặt là sáo sậu. Từ đó, chúng tôi hay liên lạc gọi nhau bằng tên chim hơn là tên người.

Cho đến một ngày kia, sau khi tác phẩm “Những Cây Bút Nữ” ra đời, chúng tôi lại có cơ may gặp lại nhau, hẹn tại nhà anh chủ bút Phù Vân, không chỉ riêng ba chim tung cánh mà qui tụ tất cả những cây bút có mặt trong cuốn sách. Lần đó, rất tiếc thiếu mặt chị Ngọc Nga bên Ý vì lý do sức khỏe.

Ối dào, một bầy… đàn bà con gái tụ lại, cứ mỗi người một câu tranh nhau nói cứ nổ như bắp rang. Hết chuyện trên trời dưới đất xuống tới cả biển sâu. Hết ăn, ngủ rồi đi chơi… kể lể bao tâm tình, từ chuyện nhà sang chuyện hàng xóm. Cuối cùng, không quên mục nói về tên chim. Biết ba chúng tôi đã có tên đặt, những người không tên còn lại tự chọn cho mình một tên theo sở thích dựa theo vóc dáng, tính tình hoặc bất cứ điều gì có thể.

Chị Doãn (Nguyên Hạnh) chọn cho chị là quạ, vì chị có nước da ngăm ngăm bánh mật. Nhưng ai nỡ chấp nhận cái tên xấu xí, xui xẻo để đặt cho người có vóc dáng thanh cảnh như… hạc, thế là tất cả quyết định gọi chị là chim Hạc.

Chị Phương Quỳnh có làn da trắng, mịn màng, thân hình múp múp bụ bẩm trông như thiên nga, nhưng tên Thiên Nga nghe thông thường quá vì đó là tên hay của thế gian, và là tên gọi của thế gian trong khi chúng tôi cần cái tên dzui dzui nên đổi gọi chị là Vịt Bầu.

Hương Cau, cô này tuy đạo Phật nhưng ít đi chùa nhất, hay nói mà ít tu (hú nhiều hơn tu) nên có tên là Tu Hú.

Anh Phù Vân là đầu đàn, người qui tụ nhóm bút nữ để có cuốn sách nên được gọi là Đại Bàng.

Thi Thi, sau một thời gian làm chim Sẻ, muốn chuyển mình làm Sơn Ca, mặc dù chả ca bao giờ, không mấy ai chấp nhận vì trùng với ca sĩ Sơn Ca, nhưng cô nàng một mực cố thủ sự lựa chọn của mình. Tôi cũng bị đổi lại tên Công trong dịp này thay cho Sáo vì tôi hay ngủ, thức dậy là nhún nhẩy múa!

Cuối cùng, đặt tên chim cho chị Hồng Nhiên là sôi nổi nhất đã là một đề tài cho chúng tôi những trận cười bể bụng mà kịch sĩ hài trên thế gian này dù tài giỏi đến đâu cũng khó mà tạo được.

Số là, ngày chị Hồng Nhiên chịu rời gót ngọc đi phó hội cũng là lần đầu trong đời chị rời xa vòng tay… bảo hộ của lang quân. Chị vốn hiền lành, nhu mì, nhút nhát như cây tầm gởi luôn quấn chặt vào đại thụ. Ngày dứt tầm gởi rời đại thụ theo lịnh của chị Doãn: “Họp mặt chỉ phụ nữ thôi, không cho chồng đi theo,” chị Hồng Nhiên đành khăn gói quả mướp đi một mình, chao ôi, cứ như thể chị chuẩn bị một cuộc đại chiến với cuộc sống không bằng. Lang quân sắp xếp cho chị nào vé bay, hành lý, sắm cả cái di động và hướng dẫn cách sử dụng phòng khi… trẻ lạc còn biết đường tìm. Thế rồi đúng ngày giờ, chị lên đường. Lang quân đưa chị ra phi trường, tiễn chị như tiễn một chiến sĩ dũng cảm sắp sửa xông pha trận mạc.

Chuyến bay nội địa trong nước Đức, bay một vèo từ tỉnh này sang thành phố nọ, đơn giản như vậy mà chị đã xanh mặt khi đến nơi chưa thấy người ra đón. Anh chị Phù Vân thì cố tình chơi trò cút bắt với chị, thấy chị mặt tái mét mất hồn sắp… xỉu, anh chị vội xuất hiện để gọi… hồn chị trở lại!

Bây giờ đặt tên chim cho chị, hỏi chị thích chim nào, chị buột miệng nói: “Con nào màu xanh xanh?” Cả đám cùng đồng thanh: “Con két!” Nhưng khổ nỗi, trong nhóm lại nhiều người Huế nhất là giọng Huế đặc sệt của chị Doãn, chà, không lai một chút nào, khi gọi tên con chim két âm thanh không nhẹ nhàng, do vậy cả nhóm  nhấn mạnh thêm: “Yêu cầu khi gọi tên con chim két không được gọi bằng giọng Huế!” Thế là một trận cười bể bụng tưởng sụp nhà luôn. Lần đi đó, chị chim Két…tởn tới già, chẳng những về tổ là xếp cánh luôn không dám bay đâu xa mà chị cũng giã từ… vũ khí không cầm bút nữa vì lý do sức khoẻ.

Bây giờ mọi sự đã trôi qua, bầu trời xanh vẫn là không gian cho đàn chim Việt tung cánh. Chim cũ bay đi thì chim mới lại nhập bầy. Chúng tôi có thêm chị Phương Quỳnh (Vịt Bầu), cô Bìm Bịp, tức Song Thư TTH (em gái của Trần Thị Nhật Hưng). Cô em này thấy chị bay nhảy… dzui quá thì theo chị nhập bầy luôn.

Cuốn sách “Những Cây Bút Nữ 2” sắp ra đời, chúng tôi gom lại cả thảy là tám tiên, lại xôn xao bàn chuyện. Trước tiên là lo bài vở. Chu mẹc ơi, từ khi có lịnh ra sách đến lúc nộp bài, vì lý do đặc biệt, anh chủ bút chỉ cho thời gian hơn tuần, mỗi người được phép múa may trong mảnh đất mình chỉ 50 trang.

Lịnh đưa ra, chị em chúng tôi thức đêm thức hôm chống con mắt dán vào máy, vắt giò lên cổ chạy có cờ mà vẫn không kịp theo hạn định. May sao có… chiếu chỉ của Hoà Thượng Phương Trượng hãy nên thư thả để bài viết chuẩn xác hơn, nội dung phong phú mà hình thức cũng phải đâu ra đó. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, như kẻ ngồi tù được lịnh ân xá. Thế là chị em ta đủng đỉnh… nhả ngọc phun châu! Phần, muốn cuốn sách 2 phải hoàn hảo hơn cuốn 1 (cuốn một đã rất thành công), sóng vỗ lớp sau cao hơn sóng trước chứ, phần nữa tôn trọng và quí mến độc giả, tất cả chị em chúng tôi cùng nỗ lực hết mình, vận dụng nội công, tim óc chạy đua cho tới đích. Mỗi người phát huy tiềm năng của mình, sao cho mười phân vẹn… (điều này để dành cho Quí vị độc giả đánh giá sau khi đọc sách!)

Song song với bài vở, chúng tôi còn lo hình thức của cuốn sách.Trong nhóm có “họa sĩ” Hương Cau được lịnh vẽ bìa, Hoa Lan layout cắt gọn bài vở vào tiêu chuẩn 50 trang cho mỗi người. Sau đó đưa về… tổng hành dinh cho anh chủ bút quyết định cùng viết lời tựa. Sau rót chuyển về… Hoà Thượng Phương Trượng như triều đình tâu lên… Hoàng Thượng để nhận… chiếu chỉ tối thượng. Ôi, cả công trình nói nghe đơn giản như đang giỡn, thế nhưng sự việc không dễ dàng như mọi người tưởng. Nếu xưa nay ai cũng bảo, chả có việc gì đưa đến… (chưa biết kết quả thế nào) mà không trải gian lao mồ hôi và nước mắt, thì chúng tôi cũng vậy; nước mắt, vốn đối với phái nữ dường như có thừa mà còn dư cho những tâm hồn mẫn cảm vì lỡ mang nghiệp cầm bút, cho nên, ngay việc lựa chọn tấm tranh cho cuốn sách cho đến cắt xén bài vở từ nội dung cho phù hợp báo chùa đến đạt tiêu chuẩn không ai được lấn sang đất người khác cũng… chí choé, mổ nhau (chim mà), ôi thôi đủ chuyện không khỏi khiến anh Đại Bàng Phù Vân, một thân một mình là nam nhi lạc giữa vườn hoa phải nhức đầu!

Nhưng mà chúng tôi vốn dĩ “thương nhau lắm cắn nhau đau” tánh mỗi người mỗi khác mà TÂM lại như nhau nên cuốn sách cuối cùng đã được ra mắt trình làng.   Nơi bìa sau cũng như bên trong sách có mục tiểu sử. Mục nào cũng cần có hình để đăng, mỗi người hai hình, và tiêu chuẩn đặt ra, ảnh phải rõ mới chụp 5 năm trở về sau, không được… ăn gian tuổi đăng hình hồi trẻ.  Thế là các tiên lại đua nhau tìm hình, chụp hình. Tâm lý chung ai cũng vậy, cũng muốn chọn hình đẹp nhất, ưng ý nhất của mình để trình làng.

Mọi người tới tấp chụp hình, chọn hình truyền cho nhau xem để hỏi ý kiến. Riêng tôi, lục xục khắp album, chả có tấm nào ưng ý ngoài tấm cận ảnh làm diễn viên đóng vai “Thị Mầu.”

Đây là tấm ảnh do một khán giả chụp cho khi tôi diễn ở khóa Tu Học Âu Châu. Tấm ảnh nhờ khá rõ nét đã được anh chủ bút chấp thuận mặc dù đã lắm “lời bàn Mao Tôn Cương” khiến tôi nản lòng. Nào là… xí xọn quá, nào là lòe loẹt, diêm dúa (Thị Mầu mà!)… chỉ thích hợp báo văn nghệ chứ không hợp báo văn chương! Cuối cùng, để giảm thiểu sức tấn công của miệng thế gian, tôi đã nhờ Hoa Lan cắt bớt “râu ria” (đóa hoa cài trên mái tóc) để bớt làm… ngứa mắt đối với những vị khó tính. Lời trần tình của tôi hôm nay, mong quí vị thông cảm nha.

Đúng thời hạn nộp để gởi đi in, tất cả nội dung cũng như hình thức, bìa ngoài bìa trong đều đã hoàn thành. Nhìn dung nhan ảnh, tiên nào cũng tươi roi rói, chỉ thua… hoa hậu với người mẫu chút thôi! Rồi ngày ra mắt sách cũng đến. Có độc giả cầm cuốn sách đã phải thốt lên: “Sao các… bác in sách mà lại đưa hình… con gái của mình ra đăng thế?”

Vâng, đúng như vậy. Để biết hư thực thế nào, xin mời quí vị đón đọc và tự đánh giá. Riêng chúng tôi, trước sau, chỉ muốn đóng góp một chút gì đó cho đời, nỗ lực hết mình, thành tâm mong đem lại niềm vui tinh thần cho quí vị và cả cho chúng tôi nữa.

Thân chào quí vị. Chúc quí vị có những ngày vui.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
ÁC MA
Khi màn đêm buông xuống khu xóm ngoại ô nghèo nàn Whitechapel – ở về phía đông của thành phố Luân Đôn, có người đi làm về khuya phát hiện…
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo