Hỏi chuyện này tôi cũng thấy mắc cỡ, mà không hỏi thì lại lo lắng không yên.
Tôi đã có gia đình, nhưng trong một lúc lạc lòng có qua lại với một cô gái là sinh viên du học. Cô ấy hay lắm, là người sâu sắc, có học, thông minh, có kiến thức văn học. Tôi mê cô ấy, phục thì đúng hơn, cô ấy trội hơn hẳn những người đồng trang lứa và cả những người hơn tuổi, trong đó có tôi.
Tuy nhiên tôi cũng không thể nào tiếp tục một quan hệ ngoài hôn nhân như thế mãi nên đã bao nhiêu lần tôi quyết tâm chấm dứt. Những lần như thế cô ấy đòi tự tử. Tôi sợ, và cứ như thế chúng tôi vẫn quan hệ thư từ gặp gỡ lén lút. Tôi sợ lỡ dại cô ấy chết! Vì sợ như thế nên tôi tiếp tục lún vào bùn.
Chuyện cứ dằng dai bao nhiêu năm, tôi mệt mỏi, cuộc tình cũng không vui như xưa, chúng tôi bắt đầu xích mích gây gỗ không đâu, nhưng bỏ vẫn không bỏ vì như tôi đã nói, tôi sợ không có tôi cô ấy sẽ tự tử, mà cô ấy quyết tâm ghê gớm lắm.
Rồi câu chuyện cũng đến hồi kết thúc. Chúng tôi chia tay nhau. Cô ấy có bạn trai mới, vừa phải lứa với cô, không gập ghềnh tuổi tác như với tôi. Tôi rất mừng.
Nhưng mới đây cô ấy lại gửi thư cho tôi nói là nhớ tôi quá và lại đòi tự tử. Cô ấy cho biết vẫn còn yêu thương tôi lắm, không lúc nào ngưng nghĩ đến tôi.
Tôi tưởng đã yên, ai ngờ lòng tôi cũng sóng gió lại, tôi bâng khuâng lo lắng, nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi không trả lời thư nhưng cô ấy cứ thư liên tục và còn gọi điện thoại để lại lời nhắn, nói nếu tôi vẫn im lặng thì cô ấy sẽ tự xử. Tôi sợ quá, liệu cô ấy có tự tử không? (Chinh Nguyen)
GÓP Ý
Thiều Lê
Không hiểu sao khi đọc thư của ông Chinh, tôi lại nhớ đến chuyện mẹ con người hàng xóm của gia đình tôi.
Chuyện cũng xưa rồi, bà hàng xóm có một đứa con trai, cậu ta rất hay đòi tự tử mà ở đây là tự tử thật chứ không phải doạ như cô gái của ông. Cứ mỗi lần không ưng ý điều gì là cậu ta chạy ra bờ sông gần nhà nhảy ùm xuống. Cả nhà sợ quá! Về sau có người bày kế, khi nào cậu ta nhảy xuống sông thì gia đình vớt lên, sau đó xô cậu ta xuống, rồi vớt lên, rồi xô xuống, cam đoan chỉ hai lần là cậu ta tởn đến già.
Tôi có một chị bạn, suốt ngày cứ nói muốn tự tử, tôi có dặn, khi nào mày muốn tự tử thì nhớ nói để tôi còn biết đường chỉ cho một loại thuốc uống vô, cam đoan chết liền không cứu được. Giờ chị ấy con cháu đầy nhà mà chưa một lần hỏi về thuốc đó.
Vậy đó, mong ông chớ có hoảng hốt, người hay nói tự tử là người không bao giờ tự tử, họ doạ thôi. Người tự tử thật thì không nói bao giờ. Thế cho nên ông cứ bình thân, cô ấy còn lâu mới tự tử!
–Bà Tám
…Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân nhạt nhẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết từng thu chết
Vẫn giữ trong tim bóng một người…
(Hai Sắc Hoa Tigôn của TTKH)
Hồi còn đi học, Tám này bị một ông thầy Việt Văn giáng tay xuống hai điểm về tội dám cho rằng tác giả bài thơ có đoạn trích trên là đàn ông, rồi Tám này còn hỗn hào nói thêm, ông tác giả làm bài thơ đó để nói lên ước vọng thầm kín của mình, là mong người yêu tuy lấy chồng nhưng lòng vẫn luôn tiếc nhớ đến mình.
Qua thư ông Chinh, Tám tôi gặp lại cô gái đang đi bên cạnh cuộc đời trong bài thơ Hai Sắc Hoa Tigôn! Bài thơ mà người đàn ông nào cũng mơ ước mình là “bóng một người.”
Tám này rất thông cảm nỗi ước mơ đó. Nhưng mơ ước thì vẫn mơ ước, sự thật vẫn sự thật. Tám này hỏi ông câu này, có khi là không nên hỏi, “Ông có chắc là cô gái đòi tự tử vì ông không?”
– Mary
Ông Chinh hỏi khó cô Nguyệt Nga chi vậy! Cô ấy làm sao biết cái cô “Tuesday” của ông có tự tử hay không? Ông phải biết tính khí của cô ta chứ, với lại ông đã thôi cô ta một lần rồi, nếu có ý tự tử thì đã chết từ khuya rồi, nay doạ nữa thì chỉ có ông vì quá yêu… mình, nói chính xác là ông quá tưởng… bở mà tin thôi!
VẤN ĐỀ MỚI
Chúng tôi hiếm muộn, chỉ có một con gái. Chồng tôi là một người rất mực thương yêu vợ con, luôn lấy tình cảm gia đình níu giữ, để hạn chế tư tưởng tự do mà một ngày nào đó chúng sẽ bị tiêm nhiễm. Điều này khiến tôi cảm thấy rất tự hào và ấm áp nơi đất khách quê người.
Qua nhiều thăng trầm trong đời, chúng tôi cố gắng nuôi con, dạy dỗ con theo cách Á châu, cộng thêm những duy trì ngôn ngữ Việt, nhưng chúng tôi hoàn toàn thất vọng.
Sau khi tốt nghiệp cao học, con gái tự ý dọn ra riêng, đây chỉ là một sự việc rất đỗi bình thường nếu như nó cho cha mẹ biết nơi ăn chốn ở. Đằng này cháu giấu biệt nơi ở của mình mặc cho cha mẹ nhớ nhung chờ đợi, cháu vẫn giữ thái độ lạnh lùng bí mật, dù cho chúng tôi đã cố gắng hết mình thể hiện tình yêu thương cũng như cư xử thân thiện như bạn bè.
Tôi cất công hỏi tung tích của con và cuối cùng biết được nơi cháu ở. Cái đau đớn là nhà cháu không cách nhà tôi bao nhiêu vậy mà chớ bao giờ cháu ghé thăm bố mẹ. Tôi buồn lắm!
Một hôm tôi quyết gõ cửa nhà cháu, người ra mở lại là người bạn trai của cháu. Anh ta không mời tôi vào nhà, chỉ đứng ở bậc cửa nói dăm ba câu rồi xin phép đóng cửa. Tôi thật bất ngờ không hiểu nỗi đứa con gái được cưng chiều, học hành cao lại cư xử như đứa vô học như vậy. Tôi cũng mới biết là trong họ hàng ruột thịt, cháu cũng lui tới với các cô bên nội, riêng bên ngoại thì cháu cũng không bén mảng.
Chồng tôi năm nay đã cao tuổi, ông muốn làm di chúc cho con gái, nhưng tôi thấy nó không xứng, tôi muốn dành cho quỹ từ thiện. Ðiều này có quá đáng không? Xin quý báo cho tôi những lời khuyên, giúp đỡ tư vấn về tâm lý giúp tôi sớm giải tỏa sự đau khổ này. Xin chân thành cám ơn! (Bà Phương)
*****
“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]. Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.