Khi chồng đi làm nhưng hay ‘ra dẻ,’ sĩ diện

(Minh họa; Helena Lopes/Pexels)

Em làm manager cho một công ty, công việc ổn định. Nhờ sếp thương nên em đưa được chồng em vào làm chung sở. Từ ngày ảnh vào làm chung sở thì đồng nghiệp của em cũng trở thành đồng nghiệp của ảnh. Tính chồng em vui vẻ, cởi mở, rộng rãi nên mọi người đều yêu mến. Bạn em ai cũng nói em có phước lấy được ông chồng như vậy. Em cũng vui khi chồng được khen.

Từ ngày ảnh vào làm chung với em, tưởng rằng vợ chồng sẽ gần gũi nhau nhiều hơn, không ngờ ngược lại. Hồi xưa, cả tuần đi làm, cuối tuần vợ chồng con cái còn đi ăn với nhau, có khi hai vợ chồng gửi con đi coi phim.

Nay thì không còn nữa, từ ngày ảnh vào làm, vì công việc nên chung quanh ảnh bao giờ cũng cần thêm năm, bảy đứa nhỏ phụ việc, tụi nhỏ trở thành đàn em của ảnh. Không biết tự bao giờ ảnh có một vương quốc của mình, ảnh khát nước là có đứa đi mua nước, ảnh đói là có đứa hỏi thèm ăn gì rồi đi mua…

Nếu ngang đó thôi thì không nói gì, tính chồng em rộng rãi nên bao giờ tụi nhỏ đi mua thì ảnh cũng đưa tiền mua cho cả đám ăn. Chưa hết, cuối tuần vợ chồng đi ăn hay đi coi phim thì ảnh cũng gọi cả đám đi cùng. Vài lần thì không sao nhưng ảnh làm anh hùng hoài thì đồng lương của hai đứa không kham nổi.

Thêm một điều nữa, sau này ảnh chỉ muốn chơi với đám nhỏ. Em biết là anh mặc cảm nên không dám chơi với người giỏi hơn. Trong khi công việc của ảnh thì rất cần phải học hỏi những người giỏi hơn. Hiện giờ ảnh là “top” của đám con nít. À còn một điều nữa, đứa nào trong đám đó đi học thêm là anh chống đối ra mặt. Em thấy ảnh kỳ cục quá.

Giúp em làm sao kéo chồng em ra khỏi đám con nít đi ạ! (Hà Lưu)

GÓP Ý

-Nguyệt Lưu

Qua lời em, chị nghĩ rằng mọi chuyện chi tiêu trong gia đình là do em nắm. Hôm nào vợ chồng vui vẻ, em làm như tình cờ nói cho chồng em biết con số chi thu trong tháng, lương vợ cộng với lương chồng, tiền nhà, tiền ăn, tiền đi chơi, tiền tiêu vặt. Em phải nói thật rõ ràng cho chồng em thấy, rồi hỏi ý kiến ảnh, em phải làm sao để thu chi cân bằng, gia đình không thiếu hụt. Hay có thể em chia ra phần chi tiêu bớt cho chồng được hay không. Ví dụ, em trả tiền nhà, anh trả tiền điện nước, em trả tiền chợ, anh trả tiền học hành chi tiêu cho con cái.

-Khánh Hoàng

Ðám nhỏ coi trọng ảnh, cô thử góp ý, ảnh nên học thêm về chuyên môn của ảnh, để ảnh luôn là “top” của đám nhỏ chớ không có ngày đám nhỏ qua mặt ảnh. Chồng cô không kỳ cục lắm đâu, chỉ vì cô là sếp nên ảnh bị mặc cảm với cô đó. Muốn chồng “nên người” là tùy cô “dạy dỗ.”

Người hay mặc cảm cô hãy dùng lời nhỏ nhẹ góp ý cùng chồng. Thông cảm với chồng, cổ võ cho chồng, tui nghĩ rằng rồi ảnh cũng sẽ nhận ra tấm lòng của cô.

Sau lưng của người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ phải không?

-Hiếu Lê

Không có gì sướng hơn làm ông vua không ngai như chồng chị, giờ chỉ có nắm hầu bao ảnh là yên. Không có tiền thì lấy đâu ra bao lũ nhỏ.

(Minh họa: Karolina Grabowska/Pexels)

VẤN ĐỀ MỚI

Tôi theo chồng qua Mỹ định cư gần 20 năm, chồng tôi về hưu cách nay vài năm, tôi vẫn còn đi làm part time, con cái đã lớn và dọn ra riêng. Cuộc sống thăng trầm đã qua, nay cũng có phần tạm ổn định.

Tôi còn mẹ già và một em gái ở Việt Nam. Sau khi nhập tịch, tôi có bảo lãnh mẹ và gia đình người em gái, nhưng mẹ tôi từ chối, muốn ở lại, còn gia đình em gái thì đã được gọi làm visa nhưng trận COVID vừa qua khiến giấy tờ bị hoãn chưa thấy tăm hơi.

Mặc dù mong em qua, nhưng trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy lo lắng. Không lo sao được, khi mới ngơi nghỉ chưa lại sức thì sắp cưu mang một gia đình khác. Cứ nghĩ đến ngày đón vợ chồng đứa em cùng hai con nhỏ chân ướt chân ráo chẳng có một chút kinh nghiệm nào nơi xứ lạ, làm tôi lo đến độ sụp xuống như người đau nặng. Chồng tôi hỏi, tôi cứ nói không có gì, nhưng thật ra đêm hằng đêm tôi tưởng tượng cảnh mình phải cáng đáng bốn miệng ăn nữa mà hãi hùng.

Bao năm nay, dù có chồng bên cạnh, nhưng chồng tôi yếu ớt từ thể chất đến tinh thần, mọi việc trong nhà, mình tôi cáng đáng, nay nghĩ mình sẽ phải đảm trách từ đầu tới cuối, tài chánh, xe cộ, nhà cửa, bảo hiểm. Lại nữa là hai đứa cháu thì đang tuổi ăn học, rồi tôi sẽ phải tìm công ăn việc làm cho hai vợ chồng người em vì họ cũng đều trên 40 tuổi và trình độ học vấn thì trung bình.
Người em tôi có lẽ cũng hiểu, nên cô ấy nói tùy tôi quyết định, điều này càng làm tôi buồn phiền trăn trở hơn. Tôi tự hỏi mình có ích kỷ, yếu đuối quá không? Vì có nhiều gia đình, chỉ cần một người mà có thể lãnh nhiều gia đình khác từ Việt Nam qua. Tôi đã cố gắng bù đắp bằng cách gửi tiền giúp đỡ thường xuyên. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng chẳng giúp tôi bớt được nỗi khổ tâm.

Xin quý báo giúp đỡ tôi một đôi lời để tôi có thể bớt đi những nỗi khổ tâm này. Chân thành cám ơn và xin gửi tới quý báo những lời chúc tốt đẹp nhất. (Hảo)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: