Thưa cô Nguyệt Nga, chồng tôi mất đã lâu, tôi chỉ có một mụn con trai, năm nay cháu đã 38 tuổi. Người ta năm, sáu con thì không sao, tôi có một đứa thì lại lắm chuyện, làm như ông Trời lá lay muốn bày ra trò này trò kia để trêu chọc con người.
Cậu con tôi, hiền lành, ít nói, mặt mày cũng không đến nỗi gì, công ăn việc làm vững vàng và được sếp trọng nể. Cháu ít nói, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, ít bạn và thích ôm đàn hát một mình. Cái cách của cháu thì tôi tưởng chắc cháu khó có bạn gái.
Vậy mà mới đây cháu cũng đem một cô bạn gái về nhà giới thiệu cho mẹ, còn tiết lộ hai người quen nhau đã bốn, năm năm. Cô bạn thật dễ thương, xinh đẹp, con nhà tử tế và điều đáng nói là thương con trai tôi lắm. Thấy hai anh chị cứ rù rì rủ rỉ tôi cũng mừng. Cô ấy khéo nữ công gia chánh, hay nấu thức ăn đem đến cho hai mẹ con tôi. Cuối tuần hai cô cậu đi chợ, về nhà cũng bày ra nấu nướng. Tôi nhìn cách cô gái thì thấy cô rất gọn gàng, siêng năng, nấu ăn xong, dọn dẹp nhà cửa đâu ra đó. Thật không gì mừng hơn là thấy con mình có bạn hiền ngoan. Tôi thương cô gái, thường cầu khấn nhà tôi phù hộ cho đôi trẻ nên duyên. Tôi thấy hai cháu hòa thuận, đằm thắm, nên rất an tâm, chuyện đi đến hôn nhân là điều không có gì xa vời.
Tuy vậy, chưa bao giờ tôi nghe con trai nhắc đến chuyện cưới hỏi, tôi cũng sốt ruột, thỉnh thoảng cũng nói xa gần rằng mẹ già yếu. Bao lần tôi nói mà thấy con trai không đáp ứng lời mẹ, chỉ ầm ừ rồi lơ đi, thôi tôi không nói nữa. Biết đâu khi mình lơ thì nó lại tiến tới.
Rồi một hôm, có lẽ giấu mẹ không được hay cũng muốn có người chia bớt nỗi đau. Cháu thổ lộ rằng, “Mẹ ơi tụi con đã bỏ nhau, cô ấy đã bỏ con.” Hỏi tại sao thì cháu lắc đầu không nói, gặng mãi cháu mới cho biết, cô kia nói thẳng với cháu là vì cháu không muốn có con nên cô ấy phải chấm dứt.
Thấy cháu đau khổ mà tôi đắng họng, tôi có biết đâu chuyện này. Trong hoàn cảnh như vậy tôi không nỡ la rầy cháu, chỉ nhỏ nhẹ giải thích cho cháu biết là con gái chỉ có một thời, ai cũng muốn có chồng có con, cuộc sống ổn định, con lại không muốn có con thì người ta bỏ đi là đúng. Tôi có khuyên, thôi còn nước thì còn tát, kêu cô ấy lại rồi cưới người ta để có con có cái. Nghe vậy cháu lại thưa, “Cô ấy đã có bầu”! Tôi hỏi có bầu nhưng có bầu với ai thì cháu nói, “Hình như là bạn trai.”
Và cháu còn nói thêm, con yêu cô ấy quá, con đau khổ quá! Bây giờ mọi thứ đều đã muộn màng. Rồi ngang đó đã thôi đâu, một sáng thức dậy, tôi không thấy cháu trong phòng, đồ đạc áo quần còn nguyên, chỉ có xe và cháu là biến mất.
Có điên cái đầu không? Tôi không biết làm sao cả, gọi mãi không thèm bắt điện thoại, để bao nhiêu lời nhắn, không thèm đáp lại. Hỏi các bạn thì không ai biết tin gì cả. Lên sở hỏi thăm thì nghe sếp cho biết cháu lấy vacation. Gọi cho cô kia thì chỉ nghe cô kia khóc nức nở mà không nói gì. Trời ơi! Tôi không biết tính sao nữa, Chuyện như vậy mà đợi hỏi mới nói, cũng may mà tôi hỏi, còn không chắc nó đợi người ta có con đàn con đống nó mới nói. Con cái thời nay lạ quá! Ưng chi làm nấy chẳng bao giờ quan tâm đến người khác. Yêu nhau cả mấy năm trời, chỉ thích yêu khơi khơi, không muốn cưới, không muốn có con, mà không nghĩ nếu cha mẹ cũng nghĩ như vậy thì làm sao có mình, để mình tác oai tác quái!
Bây giờ làm sao đây, không biết tại sao cô kia lại khóc, khóc dữ lắm mà không nói gì. Con trai cũng không nói gì cả, biết đâu mà lần đây! Bản thân tôi một mình nuôi con, chồng thì mất sớm, chẳng biết hỏi ai, chia sẻ hay bàn bạc với ai.
Tôi viết thư này rất mong cao kiến của quý độc giả cũng như cô Nguyệt Nga giúp tôi. Xin cám ơn! (Tư Hiền)
GÓP Ý
*Hà Nguyễn
Thưa chị, hoàn cảnh của tôi hơi khác chị, tôi có bầy con trai bốn đứa, còn chồng thì mất sớm. Tôi chỉ có thì giờ kiếm cái ăn cho con, đến khi tụi nó khôn lớn có bạn có bè thì tôi tuổi già sức yếu.
Tôi thường nói với chúng: “Ba các con mất, mẹ chịu một cái buồn lớn trong đời, các con đừng làm mẹ buồn thêm nữa.” Vậy là tôi không có ý kiến hay tham dự gì vào cuộc sống của các con nữa. Cháu lớn có gia đình, cháu thứ hai có gia đình, còn hai cháu nhỏ thì có gì hỏi han hai anh lớn.
Tôi mặc kệ, đứa nào có thân thì lo, và tôi làm thế thật. Tôi nghĩ nhiều khi mình lo quá đâm khổ mình mà khổ cả con, cuộc sống của nó, để nó tự lo, nó cũng lớn quá rồi. Nhớ lại bằng tuổi của nó mình đã suy nghĩ, hành xử thế nào! Vậy mà con vẫn bé xíu trong mắt mình, là sao vậy?!
Trường hợp của cháu trai chị, cứ để cháu đi, cháu đi rồi cháu lại về. Cháu nói với sếp xin đi vacation, tức là cháu còn biết kỷ luật, chỉ sợ bỏ sở đi mà không nói gì mới đáng lo. Cứ để cháu đi, cứ để cháu vấp ngã, sẽ đứng dậy thôi.
Trên đời này, có 99.99% đàn ông đi lấy vợ khác khi người yêu đi lấy chồng. Cô kia khóc lóc, chị đừng lo, có bầu đứa thứ hai ngay thôi. Người xưa đã nói: “Xa mặt thì cách lòng” mà! Thân chúc chị thân tâm thường an lạc!
*Kim Chinh
Cái anh này cũng kỳ quá, ở trong tay mình không quý, khi vuột sang tay người khác thì thương thì nhớ! Thôi đi! Đời con gái chỉ có một thời, ai chịu làm người yêu hoài vậy! Cô này bỏ ổng là quá đúng!
Gặp tui, tui bỏ sớm hơn, không phải đợi bốn, năm năm hầu hạ cho đã rồi mới tính chuyện ra đi. Tội là tội người chồng hiện tại, tự nhiên lấy một người vợ “đi bên cạnh cuộc đời” ai mà chịu được. Không biết khi toại nguyện có đứa con rồi, có bỏ người mới mà về lại với người cũ không đây! Cái điệu nghe phone mà khóc nức nở là không xong rỗi, cái điệu này là còn thương người cũ lắm rồi! Cái này là ông chồng mới hay anh bạn trai mới chỉ nuôi ong tay áo thôi!
*S.
Theo cháu thì cô này có bầu chỉ vì muốn có con, chưa chắc gì đã thương yêu người cha của nó. Vậy thì nên thăm dò khéo léo coi thử cô có muốn về lại với người cũ không. Có thể người mẹ nên nói khéo để cô về làm con gái chứ không làm con dâu, và sẽ coi đứa nhỏ như cháu ngoại mình.
Về phần cậu con trai, thì từ từ giải thích để cậu ta chấp nhận, rồi từ từ hai người cũ xáp lại với nhau. Người ta nói, tình cũ không rủ cũng tới mà. Tôi chỉ có bấy nhiêu ý, xin chúc gia đình sớm yên lành.
VẤN ĐỀ MỚI
Thưa cô Nguyệt Nga và quý độc giả,
Tự nhiên lúc này không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường gì mà đầu óc tôi toàn nghĩ đến chuyện ly dị, tôi đang sống hạnh phúc bên chồng bỗng nhiên lại có ý nghĩ ly dị. Tôi cứ nghĩ đến chuyện cũ lúc còn ở Việt Nam rồi đầu óc rối rắm buồn bực, dù bây giờ mọi thứ đến với tôi tốt hơn xưa nhiều lắm.
Tôi xin kể hầu cô nghe chuyện đời tôi, để tôi có thể vơi chút nào buồn bực hay không. Tôi lấy chồng năm tôi 36 tuổi, ông chồng tôi lúc ấy 46 tuổi, gia đình tôi trước năm 1975 cũng khá giả, sau thì bị mất hết nên trở thành nghèo khổ. Tôi có thời gian hưởng sự giàu có của ba má, nhưng sau đó thì rơi vào cảnh nghèo, do vậy chồng tôi coi thường cha mẹ tôi, dù chúng tôi ở chung với bố mẹ tôi không phải trả tiền nhà, nhưng chồng tôi vẫn không phục cha mẹ vợ.
Do vậy ông không đề cập gì đến chuyện làm giá thú, trước đó ba tôi quá thương tôi, nên chỉ làm cái tiệc nhỏ để ra mắt bà con lối xóm mà không có đàng trai. Vì tôi đã có thai ba tháng, rồi từ đó ba má tôi chấp nhận cho ở chung nhà.
Đến khi sinh đứa con đầu, dù còn yếu chưa đầy tháng tôi cũng lên phường làm giấy khai sinh, tôi cho tiền người làm hộ tịch nên dù không có hôn thú, không có thẻ căn cước của chồng, tôi vẫn khai được tên họ cha cho con tôi, và tới đứa thứ nhì tôi vẫn làm như vậy, do vậy trước pháp luật con tôi có cha, mẹ đàng hoàng trên giấy tờ.
Ông chồng tôi dù sống với tôi nhưng làm như vẫn muốn tìm nơi nào khác danh giá hơn, giàu có hơn, nên không đề cập gì về tờ hôn thú, tôi đoán vậy nên âm thầm tự làm khai sinh cho con, và không cho ông biết gì cả.
Ở chung nhà thì lắm chuyện phức tạp xảy ra, nên càng phân chia hố sâu tình cảm đôi bên, cho đến một lúc thì phải dọn ra riêng, phải mướn nhà, rồi chịu nghèo chịu khổ, chịu đói rách. Từ ngày lấy nhau tôi không bao giờ về diện kiến bên chồng, phần vì tự ái, phần vì xấu hổ vì không được cưới hỏi, nên dù nghèo dù đói rách tôi cũng không bao giờ đến để cầu cạnh xin xỏ.
Thời gian sau đó, nhờ sự chỉ dẫn của bạn bè, tôi và chồng không ngại gian khổ mà nai lưng ra buôn bán, mua được nhà, mua được xe, tôi mới cho ông biết là khi sinh con, tôi đã đi làm khai sinh. Tôi ngạc nhiên khi ông hỏi tội tôi là sao khai tên cha là ổng mà không cho ông biết, tôi giận quá, không trả lời, vì cảm thấy không ai giống như ông, ổng còn dọa tôi, ổng sẽ lên phường thưa người dám ký giấy khai sinh dù không có hôn thú và giấy căn cước của ổng. Tôi giận quá thách ông lên thưa đi, thì ông không dám thưa, mà chỉ dọa tôi thôi.
Rồi chương trình HO mở ra, tôi và ổng cũng đôi co dữ lắm, ông mới chịu làm giấy tờ, trước khi đi ông làm giấy bán nhà cho đứa em gái còn ở lại, nhưng chỉ lấy một ít vàng tượng trưng thôi, tôi bực lắm mà không dám nói, vì dù sao cũng được thoát khỏi Việt Nam, nhưng tôi cũng tức là ông không nghĩ gì tới ba má tôi cả, mà ông cứ đay nghiến mãi những chuyện hục hặc lúc ở chung với ba má tôi.
Tôi thì tức là tại sao bên chồng chả cưới hỏi tôi mà bây giờ lại nhảy vào lấy căn nhà ngon ơ như vậy, căn nhà nầy là mồ hôi nước mắt, là sự làm lụng cực khổ, hà tiện, mà phần lớn là công lao của tôi. Chính con nhỏ em chồng là đầu dây mối nhợ nói tới nói lui để bố mẹ chồng đã không đứng ra làm đám cưới cho chúng tôi, mà bây giờ lại được hưởng căn nhà này.
Bây giờ thì cô em chồng lại theo gia đình chồng qua Mỹ, trời xui khiến sao nhà nó lại ở gần gia đình tôi. Lại nhiều chuyện xảy ra, tôi bực quá, ông chồng tôi đã gần 80 tuổi rồi, tôi muốn ly dị và muốn bỏ tiểu bang này đi biền biệt để ổng và nó dễ bề… take care nhau!
Cô nghĩ sao cô Nguyệt Nga, chứ tôi buồn bực quá, hồi xưa vì nó mà bên chồng không bước tới, bây giờ cũng gặp nó, chắc là phải ly dị thôi. Xin cô và quý độc giả cho tôi vài ý kiến. Tôi như người mù mò trong đêm tối. Xin cám ơn cô và quý độc giả. (Cô Chín)
*****
“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]. Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.