Chúng tôi tuy ở chung nhà nhưng đã ly thân mấy năm nay rồi, vợ tôi đối xử với tôi nhiều khi như người xa lạ. Nhưng những lúc chúng tôi bắt buộc phải đi chung khi có tiệc tùng đám cưới thì bà ấy làm ra vẻ chúng tôi hạnh phúc lắm.
Trong tiệc, bà luôn luôn gắp thức ăn cho tôi, nếu có ăn món gì phải cuốn, như gỏi cuốn, thịt bò nhúng giấm, thì không bao giờ bà để tôi làm, mà luôn tự tay cuốn cho tôi. Điều này khhiến tất cả bạn bè trầm trồ và nhất là cánh đàn ông thì cứ nói những câu ghen tị. Tôi chỉ cười cười, nhưng vợ tôi thì cứ đãi bôi, “Ôi mấy ông thần này, không làm cho ổng thì ổng nhịn đói còn khổ nữa.”
Tôi thấy sao mà có thể giả dối đến thế!? Ở nhà thì bà để mặc cho tôi, muốn thì tự làm, mà thường thì tôi dồn hết rau, bún, nước mắm vào trong chén rồi thì lua lấy lua để cho xong mà rời bàn ăn. Có những hôm tôi vụng về thắt cà vạt, thì vợ tôi đợi vào tiệc chỗ đông người mới bắt đầu sửa lại cho ngay ngắn. Có hôm tôi nói thẳng, “Bà đừng làm những trò giả dối đó được không?” thì vợ tôi trả lời rằng “Ông muốn thiên hạ cười cho thúi đầu há!”
Tôi chán lắm, tôi cảm thấy cô đơn lắm, tôi tính ráng chịu đựng vài năm nữa đến khi về hưu, tôi sẽ về Việt Nam tìm một người bạn sống chung cho hết quãng đời còn lại như những người bạn tôi đã từng làm. Tôi có nên làm như vậy không, thưa cô? (Ông Lúa)
GÓP Ý
– Mai Ly
Thưa ông Lúa,
Ra đường vợ cũ của ông vẫn lịch sự, chăm sóc ông, trong khi trong nhà chị ấy lạnh nhạt. Thưa ông tôi không biết ông còn muốn gì hơn khi ông bà đã ly thân nhau từ mấy năm nay. Đáng ra là ông bà không nên ra đường chung với nhau như thế. Mà tại sao lại ly thân? Ông bà ly thân để chờ li dị hay ông bà đang giận nhau vì một lý do gì mà ông không muốn kể ra?
-Thi Thi
Theo cái cách ông nói trong thư thì có vẻ như hậu quả của việc ly thân này là do lỗi ông gây ra, vì bà coi bộ lấn lướt mà ông thì vẫn lép vế.
Vợ ông lại là người sợ điều tiếng nên sống theo kiểu tốt khoe xấu che. Việc vợ chồng lục đục bà không muốn người ngoài biết nên mới cư xử tốt đẹp như vậy khi ra ngoài. Thưa ông, chẳng người đàn bà nào muốn ly hôn ở cái tuổi xế chiều, có thể nào ông nên nghĩ lại, nói chuyện thật rõ ràng với bà để giải quyết vì kéo dài tình trạng này thật khó chịu cho cả đôi bên.
-Khiếu
Ý định về Việt Nam kiếm bạn của ông tôi nghĩ nên xem xét lại. Chuyện gần trong tầm tay ông chưa giải quyết xong, lại đi toan tính vướng thêm chuyện xa, có lẽ không nên đâu ông. Cầu chúc ông bình an.
-Lili
Con không thấy chú nhắc đến con cái chắc có thể cô chú đã có con lớn, vậy sao chú không nói với con cái để con cái có thể khuyên mẹ một tiếng. Nhiều khi nói với người thứ ba dễ hơn nhiều đó chú.
Cô lại là người coi trọng mặt mũi nên chắc không bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn đâu. Còn chuyện kiếm thêm bạn đời, con nghĩ chú đừng nên vướng thêm vào mà phiền đời, bao nhiêu ông gặp hoàn cảnh éo le khi cặp thêm người mới, chú không rút ra bài học sao chú?!
VẤN ĐỀ MỚI
Thưa cô, trước khi kết hôn với cháu, chồng cháu đã có một đời vợ. Vì có công ăn việc làm vững chãi nên toà xử anh được nuôi đứa con gái năm tuổi. Chúng cháu ở với nhau êm thắm, bé con riêng của anh cũng rất thân thiết với cháu. Nói chung là tụi cháu sống hạnh phúc không có điều gì vướng mắc, ngoại trừ việc mỗi cuối tháng người vợ cũ đến thăm con.
Chị ấy đến bao giờ cũng mua quà cho con và quà cho cả cháu. Tuy quà không to lớn gì, khi thì ly boba, khi thì ly chè, khi thì vài cái bánh và bao giờ cũng kèm theo câu, “Tôi cám ơn cô đã chăm sóc cha con nó, cô nhận chút quà lấy thảo!”
Thật ra thì chị ấy rất lịch sự, nhưng sao cháu quá khó chịu khi nghe lời cám ơn từ miệng chị, rồi cũng chính cháu lại thấy chẳng lẽ chị không cám ơn khi mình chăm sóc con của chị.
Cứ thế trong một con người, cháu cứ nói qua nói lại, và tuy vẫn có những lời bao biện cho lời cám ơn của chị, cháu vẫn không bớt chút nào sự khó chịu mỗi khi chị nói cám ơn. Thêm vào, cháu thấy thái độ của chị thật kể cả khi chị nói rằng “Tôi cám ơn cô đã chăm sóc cha con nó!” Tại sao lại cám ơn cháu khi cháu chăm sóc chồng cháu!? Cháu thấy mình như một ôsin hay y tá chăm sóc, lo toan và đang được người chủ cám ơn.
Cháu tức quá cô à! Nhiều lúc cháu muốn nói hỗn lại, nhưng bao giờ cháu cũng ngưng miệng kịp. Có lẽ cái cách xưng “tôi” và gọi cháu bằng “cô” nghe nó trịch thượng làm sao sao ấy. Đã vậy, chị nói đều đều như một cái máy, cùng với gương mặt lạnh tanh không biểu lộ chút vui buồn nào. Bao nhiêu lần cháu muốn chia sẻ cảm nhận với chồng, nhưng xong cháu lại thôi không nói.
Gần đây một giọt nước tràn ly trong ngày cháu sinh em bé. Nó không đúng ngày cuối tháng thường kỳ, nhưng chị vẫn ghé, lần này không thăm con mà đến bệnh viện thăm cháu. Chị mang theo khá nhiều quà, ào là tã lót, sữa, quần áo cho em bé. Chị còn bảo, “Tôi đến mừng em bé mới chào đời và thăm cô, chúc mừng cô!”
Vậy thôi,nhưng cháu tức điên lên cô Nguyệt Nga à! Cháu muốn hét lên rằng mình không cần và tha thiết muốn túm đồ chị mang cho mà vứt đi. Sao vậy thưa cô, chưa một lần nào chị kém lịch sự với cháu?! (Mỹ Chi)
*****
“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]. Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.