Nếu trúng số lớn mà chỉ dành cho riêng mình thì có là keo kiệt?

(Minh họa: Waldemar Brandt/Unsplash)

Em có người bạn, hắn đẹp trai, cao ráo, ăn nói có duyên, học lại giỏi, em có cảm tình với hắn, phải nói là em mơ tưởng hắn.

Mới đây, trong chuyến đi chơi chung cả nhóm, em giận hắn chỉ vì một chuyện lãng xẹt.

Hôm mà cái vụ trúng số lên đến cả tỷ đó. Tụi em thay phiên nhau nói lên kế hoạch sử dụng tiền trúng số. Một đứa bạn tuyên bố nếu trúng một tỷ sẽ cho mỗi đứa trong nhóm $1 triệu. Một đứa khác cho mỗi đứa $10 triệu, dành 1/2 phần còn lại xây bệnh viện, trường học.

Phần hắn, hắn không nhắc gì đến bạn trong nhóm, mà lên một danh sách sắm nhà, xe, du thuyền, du lịch. Em nghe hắn nói mà tức khí nên nói rằng em sẽ cho các bạn nhưng trừ hắn ra, vì hắn giàu quá rồi!

Thế là một trận cãi nhau xảy ra. “Tại sao tui cho bạn nhiều mà bạn keo kiệt quá vậy? Tại sao mày sắm sửa tùm lum mà không dành một chút cho bạn bè, mày tồi quá!” Tụi em cãi hăng đến độ sau đó hắn chửi ĐM.

Thật lãng xẹt, nhưng câu chuyện làm em rất hoang mang. Em sực nhớ lại thì từ xưa đến nay đi ăn chung, chưa bao giờ hắn trả tiền. Áo quần vật dụng hắn sắm cho bản thân toàn đồ mắc tiền. Mà quà hắn tặng mọi người thì “cheap” thấy sợ luôn. Em không cần biết hắn nói thật hay chơi, nhưng hắn bần tiện quá nên em giận hắn.

Mới đây hắn làm huề với em rồi hắn tỏ tình với em, em nhớ chuyện “trúng số” mà hoang mang!

Thưa cô Nguyệt Nga, em muốn hỏi, em có quá đáng không? Liệu em đồng ý quen hắn, sau này về với nhau, hắn có phát tiền chợ cho em mỗi ngày không? (EmThuyHa)

GÓP Ý

Hoàng Yến

Chuyện “trúng số”, mình có thể hiểu “hắn của em” là người keo kiệt mà cũng có thể hiểu là hắn chỉ đùa. Nhưng cộng thêm chuyện hắn không bao giờ biết đứng dậy trả tiền ăn cho bạn, thì nhiều phần hắn là người coi đồng tiền to bằng bánh xe lửa.

Và như thế em hoang mang là không có gì quá đáng cả. Tưởng tượng có một người chồng keo kiệt cũng mắc cỡ lắm! Trong các buổi ăn chung với bạn bè, ăn xong đến giờ trả tiền, thấy chồng mình cúi mặt xuống, hay làm bộ nói nhăng nói cuội, lơ đi chuyện trả tiền. Hoặc đợi người ta đứng dậy trả mới làm bộ móc ví ra, mà áo quần thì lúc nào cũng bảnh bao, hàng hiệu.

Hắn của em thuộc loại người, “của mình thì giữ bo bo, của người thì thả cho bò nó ăn.”

Có những tính xấu chấp nhận được, nhưng cũng có những tính xấu mình không chấp nhận được. Và một trong những tính xấu không chấp nhận được đó là keo kiệt, vì keo kiệt sẽ đưa đến ích kỷ, mà ích kỷ là nguyên nhân của bao nhiêu điều xảy ra. Người ích kỷ chỉ dành hết những điều có lợi cho mình, mà không để ý gì đến quyền lợi của người khác. Đó là người xấu, em không nên dính vào.

Cô Bích

Cô không dám đoan chắc “hắn của em” có phát tiền chợ không, nhưng có một điều cô tin chắc là em chưa yêu hắn đủ. Em chỉ thích nước sơn thôi, còn gỗ thì em chê.

Ông bà mình có nói “Tốt gỗ thì hơn tốt nước sơn.” Mà trong mắt em hắn chỉ tốt nước sơn.

Chả lẽ cô xúi em bỏ hắn quách cho rồi. Em sáng suốt và sâu sắc đến thế thì em biết ý cô muốn nói gì với em rồi, chúc em may mắn!

Derek

“Sau này về với nhau, hắn có phát tiền chợ cho em mỗi ngày không?” Điều em nghĩ chắc chắn xảy ra!

Thiên Hà

Nói chung chàng đẹp trai này quá bần tiện, đáng vứt đi, không nên dính vào, phiền phức lắm. Ngoại trừ khi em cũng… bần tiện y như vậy.

VẤN ĐỀ MỚI

Tôi lớn tuổi rồi, nhưng đây là lần kết hôn đầu tiên của tôi. Anh ấy đã ly hôn hơn 20 năm. Sau khi ly hôn, anh ấy nuôi ba con gái. Các cháu ở với anh từ thuở bé nên tình cha con rất thắm thiết. Tôi quen được anh cũng nhờ các cháu “tìm vợ cho cha.”

Tôi có nhà cửa và hiện đang làm chủ một doanh nghiệp nhỏ ở Sài Gòn. Anh ấy ở Hải Phòng, cũng có nhà cửa và đang gần tuổi hưu. Ở cùng anh là cô con gái út, và ở cạnh nhà tôi là hai cô con gái lớn đã có chồng con.

Sau khi cưới, anh ấy vào Sài Gòn sống với tôi. Vì là ở quá gần nhà hai cháu lớn, nên trong thời gian tôi đi làm, anh qua nhà con chơi với các cháu ngoại. Ðến tối khi tôi về thì ảnh lại muốn tôi ghé nhà các con ăn cơm, xong xuôi hai vợ chồng già về. Các cháu cũng nói vào, tôi cứ đến ăn cơm để khỏi nấu nướng, cũng chỉ thêm hai cái bát.

Thấy ảnh vui tôi cũng chìu, nhưng ngày này qua ngày khác tôi mệt quá, vì không phải nhà mình lại cứ khé né như đang làm dâu. Ăn xong chả lẽ tôi cứ ngồi đó, mà đi dọn dẹp chén bát thì khổ quá, tôi mệt quá vì đi làm suốt ngày, chỉ mong về đến nhà để nghỉ ngơi. Nói ra thì chồng giận, cho rằng tôi quan trọng hóa vấn đề, con cái anh cũng như con tôi.

Nhiều lúc tôi ân hận tại sao không ở vậy cho khỏe tấm thân mà chui chi vào chỗ phiền toái. Mà ảnh thì mê con quá, các cháu cũng quấn quít bên bố. Lại còn thêm cái cảnh tối nào cũng bày ra đánh bài, chỉ đánh chơi thôi nhưng khuya khoắt vẫn không tan sòng. Tôi có hối về thì các cháu lại trách móc tôi không chiều chồng. Mới đây anh có ý định bán nhà ở quê để mang cô út về đây sống cho đoàn tụ gia đình. Anh bàn với tôi rằng bán căn nhà nhỏ của tôi, chung lại vốn để mua một căn nhà thật lớn, gom hết gia đình lại.

Tính tôi hay nhân nhượng cho nên cứ loay hoay hoài về việc mình phải làm thế nào. Tôi viết thư này là để nghe lời khuyên để mình thêm mạnh mẽ hơn. (Thiên Ân)

*****

“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: