Gái vẽ và kỹ thuật “vẽ”

PHÓNG SỰ của SGN
Minh họa: pexels-pixabay

Ngôn ngữ dành cho các cô gái chân dài là “kiều nữ” thỉnh thoảng cũng bao hàm nghĩa “không thật thà trong tình cảm” nhưng chỉ mới xuất hiện và rộ lên sau một vài bộ phim truyền hình nhảm của Việt Nam. Thực ra, giới dân chơi, giang hồ và thậm chí lưu manh các kiểu đã có cụm từ Gái Vẽ để chỉ các cô gái đẹp đi lừa tình, lừa tiền quý ông hảo ngọt… Cụm từ này có lẽ bắt nguồn từ tiếng lóng “vẽ” hàm ý “vẽ vời và lừa bịp”, kiểu như “mày không cẩn thận, nó vẽ cho mày chết!”.

CÁC KIỂU THÀNH PHẦN “GÁI VẼ”…

Dĩ nhiên không thể tìm thấy cá tôm trong bể bơi và thú rừng trên thảm cỏ công viên. Cũng vậy, tìm gái vẽ và nạn nhân ở một môi trường “tử tế” là điều không thể!

Trong lịch sử, thiếu gì Gái Vẽ. Nhưng có lẽ được biết tới sớm trong văn bản đọc được là một phụ nữ gọi là “cô Ba Trà”. Có quá nhiều bài vở nói về người phụ nữ này, làm sụp đổ hàng loạt cơ đồ của khá nhiều nhân sĩ lừng danh Sài Gòn và đoạn kết của mỹ nhân số một miền Nam được ông Vương Hồng Sển thuật một cách hết sức bùi ngùi. Kế đến là cuộc đời bi kịch của vũ nữ Cẩm Nhung, kết thúc bằng một nhan sắc ma chê quỷ hờn bởi ca acid đậm đặc của bà Năm Ra Dô, vợ trung tá Thức Công Binh. Còn thời nay, chẳng Gái Vẽ nào “ngu đến thế”! Tiếp cận, chinh phục, khai thác và rời bỏ với hàng loạt bài bản, được xây dựng rồi đúc kết từ hàng loạt thế hệ, sao có chuyện “lãnh hậu quả” như các vị tiền bối thời quá vãng?

Gái Vẽ, đại khái, có ba kiểu xuất thân và tất nhiên, từ cách xuất thân sẽ có ba kiểu săn trai với hàng vài chục kiểu nạn nhân “chết vì ham vui, xui vì dại gái”.

Minh họa: monika-kozub-unsplash

GÁI VẼ XUẤT THÂN BÌNH DÂN…

Gái Vẽ xuất thân bần hàn, lỡ may ông trời cho chút nhan sắc, thường thì được “đào tạo, trưởng thành” từ môi trường nhà hàng bia ôm, vũ trường, quán billiards v.v… Nguyễn Thị Son (tên đã đổi), sinh năm 1990, lưu lạc lên Sài Gòn từ khi 12 tuổi trong “vai ôsin giữ con” cho một gia đình bà bác họ theo kiểu “đại bác bắn không tới”. Khi 15 tuổi, Son phổng phao và đẹp một cách “hết sức nguy hiểm”. Bà bác nhận ra hiểm hoạ bèn chuẩn bị cho cô bé nghỉ việc. Nhưng chưa kịp ngăn ngừa hậu hoạn thì Son đã mang bầu với Nh., con rể của bà!

Tất nhiên với vài triệu đồng để giữ hạnh phúc cho con gái, bà bác chẳng tiếc gì. Hậu quả được giải quyết triệt để và Son bị tống ra khỏi cửa. Thay vì về lại quê hương có ngôi chùa Dơi nổi tiếng, Son thuê phòng trọ và xin phụ bán cà phê khu vực Phan Văn Trị-Gò Vấp. Điều mà bà bác nếu biết được chắc phải té xỉu, là tiền thuê nhà trọ của đứa cháu họ xa ơi là xa, lại là của chồng bà. Hàng tuần theo lịch, ông đi thăm trang trại ở Bình Phước. Son lại có bầu bởi việc ghé thăm trang trại tại phòng trọ của ông bác. Lần này, ông bác cho cô bé chưa đầy 17 tuổi một khoản tiền kha khá đủ để mua chiếc Attila và sống lây lất vài tháng. Đoạn ông biến mất.

Những tháng ngày tiếp nối, Son “học” mọi việc, mọi sự và mọi thuộc tính của đàn ông từ một bà chủ quán cà phê nằm ở khu vực phức tạp Nguyễn Văn Lượng-Gò Vấp. Chỉ sau hai tháng, Son ra nghề… Lão chủ cơ sở làm thùng carton trên đường Nguyễn Oanh là nạn nhân dính chấu đầu tiên với Son “học viên xuất sắc trường Gái Vẽ”. Không thể cảnh giác với một cô bé mắt lúc nào cũng ngơ ngác và “chẳng biết gì” về nghệ thuật giường chiếu, lão T. hết lòng chiều chuộng Son và toan xây phòng nhì với cô bé thua lão tròn “bốn sọi” (40 tuổi). Cô bé nghỉ hẳn việc bưng bê cà phê và hàng tháng nhận của lão “chồng” 10 triệu, không tính việc cô bé muốn gì được nấy.

Mua tivi đầu máy cho người yêu bé bỏng được vài ngày thì lão ngạc nhiên khi không còn thấy dàn máy trong phòng trọ. Son cho biết, mẹ cô vừa lên thăm và chẳng có quà gì cho gia đình ở quê nên cô bé phải gởi về. Cũng vậy, chiếc Attila của “ông bác” cũng đã chuyển về quê nên bây giờ, “anh mua chiếc Nouvo cho em đi nha nha”… Lúc thì “tiền sửa nhà”, lúc thì “chuộc giấy tờ đất cầm cố ngân hàng”, lúc “nuôi cá” lúc “mổ tim cho bà ngoại”…, lão “chồng” khốn khổ phải lo tất tần tật kẻo cô bé “thiếu gì người đeo đuổi” bỏ đi thì khổ.

Sau vài tháng sở hữu “vưu vật hiếm có” một cách khốn khổ, lão T. đã tiêu tốn thâm vào khoản nợ của các bạn hàng. Lão than thở để cô bé “vợ” giảm bớt những yêu cầu vô tội vạ. Nàng ngậm ngùi chia sẻ với “chồng” và chỉ xin lần chót số tiền 120 triệu đồng cho “má em sang sạp hàng ở chợ”. Lão è cổ ra đưa cho cô bé với câu dặn dò thê thảm: “Lần chót nghen em, anh không còn nữa đâu!”. Giai đoạn cuối của Gái Vẽ Nguyễn Thị Son khởi động. Đứa em trai của bà chủ quán cà phê kiêm “giáo sư Gái Vẽ” được yêu cầu vào cuộc. Một cú điện thoại nặc danh từ số khuyến mãi gọi đến bà Ph., vợ của lão T. Nội dung hết sức “tình người”, hân hạnh thông báo về việc lão T. đang theo đuổi một cô bé bán cà phê mà vài tháng nữa mới đủ tuổi thành niên. Và kẻ nặc danh cũng thông báo “cô bé ấy đã có bạn trai chuẩn bị cưới, và rất ghê sợ lão già dê…”.

Vụ đánh ghen diễn ra ở khu nhà trọ hết sức êm ả vì bà vợ chỉ tấn công “lão già dê” mà thông cảm cho cả “hai vợ chồng cô bé bán cà phê” đang tìm cách tránh xa chồng mình! Phi vụ hoàn hảo đến mức, ngay chiều hôm ấy Son đã ngồi sau xe SH của một gã em trai bà chủ xà lan chở cát, đi lên Diamond Plaza ở trung tâm Sài Gòn mua sắm “chút đỉnh” quần áo và son phấn! Từ đó, Son tiếp tục “vẽ”. Những lúc cao điểm, Son chia lịch để các con mồi không đụng mặt nhau. Và hàng tháng, Son vẫn “về quê thăm mẹ” vài lần, dù cô bé chưa hề gặp mặt mẹ từ ngày lên Sài Gòn làm ôsin. Cô đi với một con mồi bay ra Hà Nội, lên Đà Lạt, ra miền Trung…

Loại Gái Vẽ “chân còn mùi phèn” này, rất dễ làm các đại gia thứ thiệt gẫy cổ vì quan niệm “gái quê là rau sạch, chưa biết gì”. Trong khi đó loại như Son, chẳng đọc nổi một tờ báo, nhưng đọc gan ruột đàn ông không thua gì loài cáo chín đuôi!

Minh họa: thiago-reboucas-unsplash

GÁI VẼ CÓ THU NHẬP CAO…

Loại Gái Vẽ kế đến, thường có xuất thân chí ít cũng học hết trung học. Các cô loại này thường tìm một công việc mà “nghe nói thu nhập khá cao” không cần đến sự bảo bọc của “các Donquichotte”.

Y., một DJ có tên tuổi ở Hà Nội, vào Sài Gòn vì nghe nói “trai Nam dễ săn và ít đểu hơn trai Bắc”. Sau hai năm “máu lửa trường săn”, cô Gái Vẽ cấp sang này nhún vai tuyên bố: “Ở đâu cũng lợi hại như nhau… Ăn thua mình!”. Một cô múa cột khác, có thu nhập hàng đêm không dưới 5 triệu đồng và có dưới trướng cả chục “đứa em dễ thương” khác được giới thiệu một cách đầy ẩn ý là “chịu chơi lắm anh… ăn thua anh biết xử sự!”. Cô rời Vĩnh Long lên Sài thành khi đứa con vừa thôi nôi. Khá xinh đẹp nên khi phục vụ quán nhậu khu sân banh Nguyễn Kim, cô lọt vào tầm ngắm một chàng chụp ảnh “nói chuyện hay, tiền ít” là D.

Chụp một serie ảnh sex 100% và bỏ quán nhậu đi làm vũ trường theo lời gợi ý của chàng phó nháy, M. quyết tâm đổi đời. Những lúc rảnh, cô mua đĩa các cô múa cột của Hong Kong, Thái Lan để nghiên cứu… Chưa đầy một tháng, M. đã ra nghề. Cô phát hiện ra việc múa là chuyện nhỏ, phô diễn những động tác khiêu dâm mới là chuyện cần chú ý. Một trong những sư tỷ của cô là Lan, một cao thủ múa cột đắt show nhất nhì thành phố, đã hướng dẫn cô tận dụng “của trời cho” để trở thành Gái Vẽ với thu hoạch tính bằng trăm triệu. Chưa hết, giúp hoàn chỉnh một cách hệ thống cho M. về phương pháp săn trai là gã quản lý vũ trường nơi M. phô diễn hàng đêm.

Việc đề nghị của khách vũ trường: “Em đi chơi với anh, sáng về” không làm cho M. động tâm. Thu nhập kiểu đó, có các đệ tử của M. và M. của vài năm về trước. Cô chỉ nhận lời đi ăn rồi về. “Không được tham vặt, nếu muốn thu hoạch khẳm…”. Bài học của các đàn chị, đàn anh không cũ bao giờ. M. lần lượt săn “dính” ba con mồi khá “khủng”: Giám đốc công ty rượu, phó tổng giám đốc một công ty xây dựng quốc doanh và giám đốc một công ty cao su. Số tài sản thu hoạch từ ba cuộc săn lớn (không tính những con mồi cỡ vừa và cỡ nhỏ) tròm trèm năm tỷ đồng. Một con số đầy mơ ước đối với một nhan sắc chỉ đẹp dưới ánh đèn chớp tắt của vũ trường như M.

GÁI VẼ CÓ DANH HIỆU…

Gái Vẽ thứ ba là những cô biết cách xây dựng thương hiệu để “vẽ” những con mồi khủng, thu hoạch động trời. Nếu các cô chấp nhận kiểu “ăn bánh trả tiền”, “tiền trao cháo múc” thì nguy cơ “bể danh” trên mặt báo là cực kỳ cao. Chính vì vậy, Gái Vẽ loại này chỉ “cặp” rồi “moi” chứ dứt khoát “nói không với đề nghị khiếm nhã”. Các cô xác định mình “đủ độ đẹp” bèn ghi danh học ở các trung tâm đào tạo người mẫu, diễn viên. Sau đó, bằng mọi giá phải chen vào thế giới showbiz, kể cả “cúng tiền” và “cúng thịt”. Khi định danh là một thành viên, dù nhỏ hay to, của giới nghệ thuật, các cô bắt đầu trổ tài.

P.A. thuở xưa có một câu tuyên bố rất chối tai và tục, tuy chứa đựng một sự thật hiển nhiên của giới Gái Vẽ trong làng nghệ thuật: “Ai mua cho tôi căn nhà lầu, chiếc xe hơi… tui lấy người đó!”. Tr., một diễn viên trẻ tuổi tài cao, cũng lao vào các cuộc săn khi cơ thể chưa hoàn toàn nẩy nở và cũng liên tục đánh bóng tên tuổi mình bằng hàng loạt scandal… Hiện nay, nhiều gái vẽ dường như không hề hổ thẹn khi tâm sự với nhau tự khoe thành tích, chia sẻ kinh nghiệm hoặc nói thẳng “không tiền cạp đất mà ăn à”. Họ xem chuyện làm Gái Vẽ sạch sẽ hơn làm gái mại dâm…

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: