Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, mới đó mà đã mấy chục năm, bốn mùa thay lá thay hoa và đời riêng của mỗi người có quá nhiều đổi thay.
Ngồi nhớ lại những kỷ niệm thời còn đi dạy trường Sương Nguyệt Anh, biết bao nhiêu vui buồn lẫn lộn ngập tràn làm xao xuyến cả tâm tư! Hình ảnh buổi lễ bế giảng năm học 1978 bỗng rõ lên trong ký ức tôi như một đóm lửa nhóm trong vườn khuya.
Năm đó tôi dạy tới ba bốn lớp 12, lớp thi nên cả thầy trò đều mệt nhoài. Không đủ giờ ở lớp, nhiều khi tôi phải dạy thêm vào sáng Chủ Nhật, vậy mà các em vẫn đi học đầy đủ. Tới ngày bế giảng cô trò mới tạm hoàn tất chương trình, như trút được gánh nặng ngàn cân!
Hôm bế giảng, tôi lại được ban giám hiệu phân công trông coi trật tự lớp 12C1, nghĩa là phải quan sát, bắt các em ngồi ở sân trường phải yên lặng, chăm chú theo dõi chương trình buổi lễ, nghe huấn từ của ban giám hiệu.
Tuổi của các em là tuổi hồn nhiên, thích nhìn ngắm trời xanh mây trắng, thích nói chuyện nhỏ to, nhất là con gái, nhưng cũng may các em vẫn còn ngoan ngoãn, còn biết sợ cô giáo nên chỉ rầm rì nhỏ to mà thôi.
Các em còn bảo nhau mình đừng làm phiền lòng cô; tôi nghe như cởi tấm lòng. Vậy là các em cũng đã hiểu được tâm trạng tôi phần nào; chồng tôi đi cải tạo, một mình phải bươn chải để chống đỡ nuôi bốn đứa con, tôi luôn luôn cảm thấy, “Có điều gì gần như tuyệt vọng, Rơi xuống trong tôi …. rơi xuống bên đời “ (TCS)
Nhưng may mắn là hàng ngày tôi vẫn đến trường đến lớp, tiếp xúc với thế giới hồn nhiên của các em, nên tôi lấy được chút yêu đời của các em để chôn đi nỗi đau hay niềm cay đắng hầu đứng vững trong cảnh quá khó khăn lúc bấy giờ!
Tôi đang lan man trong dòng suy tưởng, bỗng nghe nhiều tiếng lao xao:
– Tao muốn viết lưu bút cho cô.
– Tao cũng vậy!
– Hôm nay là ngày cuối, tụi mình phải viết cho cô mới được.
Một giọng khác cất lên “hôm nay lễ bế giảng nên đâu có đứa nào mang cặp theo”. Nhiều tiếng “ồ” nổi lên, tức thiệt !
Sau đó các em chụm đầu vào nhau, bàn bạc một lúc. Em trưởng lớp đi từ đầu đến cuối hàng để nghe đề nghị của các bạn, rồi sau đó chạy đi mất. Một lát sau em chạy về, mặt mày hớn hở, trên tay cầm một xấp giấy màu vàng:
– Giấy ít quá, không đủ cho mỗi đứa mỗi tờ, nên mình sẽ xé một tờ ra làm hai, may ra mới đủ. Tụi bây phải viết cô đọng, chất lượng nên viết ít thôi.
Sau đó, cứ hai em lãnh một tờ, xếp đôi lại rồi xé ra mỗi đứa một nửa. Xong rồi mỗi em ngồi mỗi kiểu khác nhau mà viết. Có em quên không đem bút cứ giục bạn mình viết mau để mượn.
Nhìn hình ảnh các em ngồi lum khum dưới sân trường, trong nắng gắt của Sài Gòn ban trưa, cắm cúi kê trên lưng nhau mà viết những dòng chữ trên mảnh giấy xé vội, lòng tôi xúc động dạt dào, cổ họng như nghẹn lại. Hình ảnh này đã ghi đậm trong hồn tôi và tôi đã mang nó theo mãi mãi trong suốt cuộc đời của mình.
Một lát sau, trưởng lớp đứng lên đi thu lại giấy của các bạn vì sắp hết giờ buổi lễ bế giảng. Em nào cũng vội vàng kết thúc để nộp lại, trưởng lớp chạy biến đi và khi trở lại trên tay cầm một cuốn lưu bút màu vàng, được đóng lại vội vàng với tờ ngoài bìa trang trí đơn sơ.
Em cầm hai tay, đưa cuốn lưu bút cho tôi: “Mong cô nhận mà không chấp nơi hình thức của nó”. Tôi đưa tay nhận mà cảm động không nói được lời nào!
Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi nhận được một cuốn lưu bút với hình thức đơn sơ hơn thế, một cuốn lưu bút tình cờ mà tự nguyện, phát xuất từ tấm lòng, không vì ép buộc hoặc nể nang mà viết, nó chan chứa những tấm lòng chân thật và vô tư. Tất cả những tình cảm mà các em dành cho tôi đã tràn ra trên trang giấy.
Đó là cuốn lưu bút “VÀNG” của đời tôi. Không phải vì giấy màu vàng mà vì những tấm lòng vàng của những em học trò một thời yêu dấu, bởi những phút sắp xa nhau là những phút giây người ta dễ nói thật lòng mình, không cần che dấu, xúc cảm tuôn tràn.
Các em đã viết cho tôi quá nhiều điều cảm động, lời lẽ chân tình, đôi khi ngây ngô nhưng chân thật vô cùng!
Trong cuộc đời buồn tênh nơi xứ người, vật chất tràn đầy nhưng tình người hiu quạnh, bước chân đi vẫn cảm thấy bơ vơ lạc lõng. Khi có cơ hội được trở lại khu vườn kỷ niệm xưa, tôi bỗng thấy lòng mình lóe lên một thứ hạnh phúc êm đềm ấm áp!
Xin cám ơn các em, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội cất lên tiếng hát yêu cuộc đời hôm nay !!!