Norman Schwarzkopf Jr. – Người hùng trong bóng tối của chiến tranh

(Hình minh họa:Alexis Baydoun/Unsplash

Có những khoảnh khắc trong đời người, không phải hào quang, danh hiệu hay chiến thắng rực rỡ định nghĩa một con người, mà chính những hành động âm thầm, không ai biết đến mới thực sự khắc họa phẩm chất của họ.

Norman Schwarzkopf Jr., hay còn được gọi trìu mến là “Stormin’ Norman” (Norman Dữ dội), chính là một trong những con người như thế.

Trước khi nổi tiếng toàn cầu nhờ Chiến Tranh Vùng Vịnh năm 1991; trước khi xuất hiện trên màn ảnh truyền hình với quân đội hùng hậu và những chiến dịch thần tốc, ông đã từng chứng minh phẩm chất tuyệt vời của một người chỉ huy trong một khoảnh khắc sinh tử tại Việt Nam năm 1970.

Norman Schwarzkopf Jr. sinh ngày 22 Tháng Tám, 1934 tại Trenton, New Jersey, trong một gia đình quân nhân. Cha ông, Norman Schwarzkopf Sr., là một tướng quân đội nổi tiếng, vì vậy từ nhỏ, Schwarzkopf Jr. đã được tiếp xúc với kỷ luật, tinh thần phục vụ và lòng yêu nước. Ông theo học Học viện Quân sự Hoa Kỳ West Point và tốt nghiệp năm 1956, khởi đầu cho một sự nghiệp quân sự dài và đầy ấn tượng. Trong suốt những năm đầu, ông phục vụ ở nhiều đơn vị khác nhau, tham gia huấn luyện binh lính và tích lũy kinh nghiệm chỉ huy. Sự nghiệp của ông gắn liền với lòng tận tụy và niềm tin mãnh liệt vào kỷ luật, trật tự và trách nhiệm.

Khi còn là trung tá, Schwarzkopf được phân công chỉ huy Lữ đoàn Americal ở miền Nam Việt Nam. Năm 1970, đơn vị của ông đang rà phá một khu vực nghi ngờ là căn cứ của Việt Cộng. Trong lúc làm nhiệm vụ, một người lính không may kích hoạt một quả mìn chôn giấu. Tiếng nổ xé toạc không gian rừng rậm — khói bay mịt mù, tiếng la hét vang dội, máu chảy đỏ thẫm trên lá cây và đất. Nhưng đó chưa phải là tất cả: một quả mìn khác phát nổ ngay sau đó, rồi thêm một quả nữa. Sự hoảng loạn lan tỏa nhanh chóng.

Trong tình huống ấy, hầu hết các chỉ huy sẽ ra lệnh rút lui, để bảo toàn sinh mạng binh sĩ. Nhưng Schwarzkopf không làm vậy. Ông quỳ xuống, bò thẳng về phía hiện trường hỗn loạn. “Nếu tôi định gửi binh sĩ vào hiểm nguy,” ông từng nói, “tôi phải sẵn sàng đi cùng họ.” Và chính sự can đảm ấy đã khiến ông lao vào cánh đồng mìn sống – nơi bất cứ bước đi sai lầm nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

Ông tìm thấy một người lính bị thương nặng, mắc kẹt giữa đất rừng đầy mìn. Thay vì chờ đội rà phá mìn đến, Schwarzkopf dùng tay trần để từ từ, cẩn trọng đào đất quanh người lính. Mỗi động tác đều chậm rãi, tỉ mỉ, vừa làm vừa thầm cầu nguyện. Những ngón tay ông run rẩy vì mệt mỏi và căng thẳng, đồng phục bị xé rách, nhưng ông không dừng lại. Khi đội y tế đến, Schwarzkopf đã cứu được mạng sống của người lính ấy, và có lẽ là cứu nhiều mạng sống khác, bởi sự chậm trễ có thể đã dẫn đến thảm họa.

Khi được hỏi tại sao ông làm như vậy, Schwarzkopf trả lời giản dị nhưng sâu sắc: “Bạn không thể đòi hỏi lòng trung thành nếu bạn không sẵn sàng đổ máu vì nó.” Câu nói ấy không chỉ thể hiện bản lĩnh cá nhân, mà còn là nguyên tắc sống, nguyên tắc chỉ huy mà ông tuân thủ suốt đời.

Khoảnh khắc ấy đã định hình Schwarzkopf nhiều hơn cả những chiến thắng huy hoàng sau này. Khi thế giới biết đến “Stormin’ Norman” trong Chiến tranh Vùng Vịnh 1991, mọi người chỉ thấy sự nghiêm nghị, quyền lực và những chiến dịch quân sự được truyền hình trực tiếp. Họ không nhìn thấy người đàn ông từng bò qua cánh đồng đầy mìn, từng nâng từng người lính bị thương ra khỏi rừng, từng đối diện với cái chết mà vẫn không run sợ.

Năm 1991, khi ông chỉ huy hơn nửa triệu binh sĩ trong sa mạc Trung Đông, trong tâm trí Schwarzkopf vẫn in đậm hình ảnh ngày ấy: Mùi đất cháy, giá của một sai lầm, khuôn mặt những người ông không cứu kịp. Ông không tìm kiếm vinh quang. Ông khao khát trật tự, khao khát bảo vệ binh sĩ và thực hiện nhiệm vụ một cách chính xác nhất.

Sự lãnh đạo của Schwarzkopf không chỉ nằm ở chiến lược, mà còn ở nhân cách. Ông hiểu rằng trọng trách của một người chỉ huy không phải là huy chương hay danh tiếng, mà là gánh nặng khôn cùng của việc quyết định số phận con người khác: bao nhiêu sinh mạng ông có thể mang theo trước khi bản thân gục ngã? Ông biết rằng mỗi quyết định, mỗi mệnh lệnh đều có thể là sự sống hoặc cái chết.

Câu chuyện tại Việt Nam, một hành động dũng cảm đơn lẻ, đã trở thành biểu tượng cho cách Schwarzkopf nhìn nhận lãnh đạo: Bằng sự dấn thân, lòng can đảm, và trách nhiệm tuyệt đối với binh sĩ. Nó cũng là tấm gương về sự hy sinh âm thầm mà các chỉ huy thực sự phải chịu đựng, khác hẳn với hình ảnh hào nhoáng trước công chúng.

Sau chiến tranh Việt Nam, Schwarzkopf tiếp tục phục vụ trong nhiều vị trí quan trọng, được thăng cấp tướng và trở thành tư lệnh Bộ Tư lệnh Lục quân Hoa Kỳ ở Trung Đông. Chiến Tranh Vùng Vịnh 1991 đã biến ông thành biểu tượng toàn cầu, nhưng với ông, chiến thắng trên sa mạc không bao giờ vượt qua được giá trị của những sinh mạng đã cứu và trách nhiệm mà ông phải gánh vác.

Norman Schwarzkopf Jr. đã từ gĩa cõi đời này vào năm 2012, để lại một di sản quý giá về lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm và nhân cách chỉ huy. Những câu chuyện về ông không chỉ là truyền thuyết quân sự, mà còn là bài học về lòng tận tụy, sự hy sinh và sức mạnh của phẩm chất con người, vượt lên trên mọi huy chương, danh tiếng hay tiếng vang của chiến thắng.

Schwarzkopf không chỉ là “Stormin’ Norman” trên bản tin hay sách sử, mà là hình mẫu của một nhà lãnh đạo đích thực: mạnh mẽ nhưng nhân văn, quyết đoán nhưng biết hy sinh, và luôn giữ niềm tin rằng mạng sống con người quan trọng hơn bất kỳ danh vọng nào. Chính những phẩm chất ấy đã khiến tên tuổi của ông sống mãi, không chỉ trong quân sử, mà còn trong trái tim những ai biết trân trọng giá trị thực sự của trách nhiệm và lòng dũng cảm.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Cún khóc
Bạn tôi kể: Bỗng… một hôm, nhà anh xuất hiện rất nhiều chuột. Chuột đủ loại: Chuột Cống – Chuột Đồng – Chuột Chù – Chuột Nhắt… Chúng quá thể…
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
To và Đẹp
Cư dân Hoa Kỳ đang sống từng ngày qua những hình ảnh “to và đẹp,” từ đạo luật vừa được ban hành đến những cải tổ hành chánh. Đó là…
Mê làm ca sĩ
Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời Tình đã như vôi mong gì còn chung đôi Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ Đừng níu thời…
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: