LTS: Đúng như nhiều người quan sát, và lo ngại về bước đường tu tập hành đạo của vị sư Thích Minh Tuệ có thể bị tấn công bởi giới thầy tu tay sai nhà nước; hiện nay ngoài những lời mắng nhiếc, chỉ trích của các thợ tu thuộc nhà nước, còn có những bài báo, nhân danh Phật tử Việt Nam kêu gọi công an vào cuộc để bắt giữ sư Thích Minh Tuệ. Lý cớ của những lời tấn công như vậy, cho rằng sự “tùy tiện” đi tu, không có sự chứng nhận của nhà nước hay của giáo hội nhà nước, thì sư Minh Tuệ chỉ là kẻ mượn đạo gạt đời.
Khác với những thợ tu nhà nước vốn vẫn lung lạc công chúng bằng những thuyết nhân quả kỳ lạ, hay hù dọa để nhận cúng dường, sư Thích Minh Tuệ nói ông chỉ cố gắng tu tập, và không dám dạy ai điều gì, chỉ mong nhận được sự giác ngộ bản thân trên đường đi.
Nhà thơ Thái Hạo đã có bài viết, phản biện lại ngôn từ tấn công của truyền thông Phật giáo tay sai nhà nước, về cái hình ảnh một tăng lữ hành cước tự thân, nhưng bị coi là có chủ ý “đánh sập niềm tin của quần chúng Phật tử?”.
1.
Thời gian qua, hình ảnh một vị tu sĩ đầu trần chân đất đi khất thực khắp Bắc Nam không những đã khơi dậy những tình cảm và nhận thức tốt đẹp của đông đảo dân chúng và tín đồ đối với Phật giáo mà còn khiến không ít người chẳng ngần ngại bộc lộ sự bực tức, ganh ghét và tấn công một cách dữ dội, điển hình như trang Phật giáo đời sống. (Tuy nhiên, vài tiếng sau khi bình luận của nhà thơ Thái Hạo xuất hiện, các bài viết này cũng đã bị gỡ xuống. Điểm truy cập không còn tồn tại)
Trong 2 ngày (12 và 13 Tháng Năm, trang này đã lên liên tiếp 3 bài điên cuồng đánh ông Minh Tuệ. Do không có nhiều thời gian, tôi chỉ viết về bài thứ ba: “Nghĩ gì về tăng đoàn của Minh Tuệ” của tác giả Lý Diện Bích.
Ngay tiêu đề bài báo này tác giả của nó đã công khai chụp mũ một cách thô thiển. Gọi “tăng đoàn Minh Tuệ” là một cách nhét chữ vào miệng người khác, dán lên trán họ một cái nhãn mà bản thân họ không hề thuộc về. Vì trên thực tế, không có cái gọi là “tăng đoàn Minh Tuệ”. Ông Minh Tuệ mặc áo vá, một mình ôm lõi nồi cơm điện và chân trần đi xin như thế đã 6 năm nay. Việc ông nổi lên trên truyền thông mới dạo gần đây là do các trang Tiktok và Youtube bốn phương tự ý đeo bám và tác nghiệp.
Ông Minh Tuệ, trong nhiều cuộc “phỏng vấn” bất đắc dĩ cũng đã luôn lặp lại rằng ông không phải sư, không phải thầy, ông không thuyết pháp gì cả, cũng không nhận ai làm đệ tử. Ông chỉ có một mình. Còn việc ngày càng có đông người đi theo ông thì đó là do ý muốn cá nhân của họ, ông không mời gọi cũng không có quyền xua đuổi, họ muốn đi thì cứ đi nhưng không phải là thầy trò hay đoàn thể gì hết. Họ đi được bao lâu thì đi, khi nào không đi được nữa thì tự bỏ cuộc. Ông cũng nói là ông không “dìu” ai cả, vì ông dìu mình còn chưa xong! Tất cả các danh xưng như “thầy, sư” là do dân chúng tự ý để gọi ông, còn ông chỉ một mực xưng “con” với mọi người. Ông nói rằng ông chỉ là một công dân Việt Nam đang đi “tập học” theo lời Phật dạy.
2.
Bài viết này còn nhân danh pháp luật để vu khống ông Minh Tuệ là “cái bẫy” là “âm mưu” để phá hoại Giáo Hội Phật giáo Nhà nước (GHPGVN) và “văn hóa dân tộc”, và đòi hỏi “các cơ quan chức năng sớm vào cuộc” để xử lý ông.
Nói về Luật Tín ngưỡng, tôn giáo thì nhà nước có quy định rõ ràng. Khoản 2, Điều 6 về Quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi người, quy định: “Mỗi người có quyền bày tỏ niềm tin tín ngưỡng, tôn giáo; THỰC HÀNH lễ nghi tín ngưỡng, tôn giáo; tham gia lễ hội; học tập và thực hành giáo lý, giáo luật tôn giáo”. Điều 24, Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 2013 cũng đã khẳng định: “(1). Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật; (2). Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo”. Theo đó, chúng ta thấy, ông Minh Tuệ chỉ đang thực hiện quyền của mình theo đúng quy định của pháp luật.
Ông Minh Tuệ cũng chỉ đang SINH HOẠT tôn giáo tín ngưỡng chứ không phải HOẠT ĐỘNG tôn giáo tín ngưỡng. Vì theo định nghĩa, “Sinh hoạt tôn giáo là việc bày tỏ niềm tin tôn giáo, thực hành giáo lý, giáo luật, lễ nghi tôn giáo” với tư cách cá nhân. Ông và cái đoàn người tự ý tự phát đi theo ông không phải là “Tổ chức tôn giáo”, vì theo định nghĩa Tổ chức tôn giáo là tập hợp tín đồ, chức sắc, chức việc, nhà tu hành của một tôn giáo được tổ chức theo một cơ cấu nhất định được Nhà nước công nhận nhằm thực hiện các hoạt động tôn giáo”. Ông đã luôn từ chối học trò, không nhận mình là sư là thầy, cũng khẳng định không có liên quan ràng buộc gì với những người đang đi theo ông. Nó chỉ giống như quyền tự do đi lại, và tình cờ mà gặp nhau, thế thôi. Luật nào cấm những người trên đường đi cùng nhau và nói chuyện với nhau?
Trong Điều 5 của Luật Tín ngưỡng, tôn giáo về “Các hành vi bị nghiêm cấm” (xin xem văn bản luật đính kèm trong phần bình luận) cũng không có chỗ nào cho thấy ông Minh Tuệ vi phạm. Trong điều này, duy chỉ có một điểm đáng bàn bạc, đó là mục a, khoản 4 “Xâm phạm quốc phòng, an ninh, chủ quyền quốc gia, trật tự, an toàn xã hội, môi trường”. Ở đây có cụm từ “trật tự, an toàn xã hội”. Đoàn người đi theo ông Minh Tuệ ngày một đông, chính tôi cũng đã cảnh báo ngay từ đầu rằng việc ấy vừa bất tiện cho ông vừa tiềm ẩn nhiều rủi ro không mong muốn về an toàn giao thông, sức khỏe… Tuy nhiên, phải thấy rằng cái đoàn người đó không phải do ông kêu gọi, ông cũng không cổ vũ họ. Và ai cũng biết, ông lấy quyền gì mà xua đuổi họ. Họ đi là việc của họ, ông không liên quan và không quan tâm. Giữa ông và họ không có liên hệ gì.
Thế thì nếu có “mất trật tự” thì là lỗi ở cái đám đông ấy chứ không phải lỗi của ông. Nếu có một ca sĩ nổi tiếng dừng chân ở một bãi đất trống nào đó và bị fan phát hiện rồi vây kín, thì đó chắc chắn không thể đổ lỗi cho người ca sĩ. Ông Minh Tuệ cũng thế thôi.
Bài báo này còn nhân danh Phật giáo, nhân danh tăng đoàn, nhân danh giới luật và văn hóa để đấu tố ông Minh Tuệ và người dân. Viết “Từ một sư giả Minh Tuệ, được các Tiktoker, Youtuber, Facebooker, tung hô như Thánh Tăng, nhằm đánh sập niềm tin của quần chúng Phật tử vào các dịp quan trọng của Phật giáo, như Phật đản PL.2568 sắp tới, chia rẽ nội bộ tín đồ Phật giáo, theo hai xu hướng bảo vệ và lên án hiện tượng Minh Tuệ. Để đạt được ý đồ tiêu diệt Phật giáo của chúng. Chỉ cần cạo đầu, cầm nồi cơm điện, ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, đi theo Minh Tuệ, không cần học uy nghi, giới luật và liên hệ đến GHPGVN, cũng có thể làm Thầy. Thế là cả tăng đoàn giả ra đời, để cứu nhân độ thế, bằng cách lạm dụng pháp tu khổ hạnh của nhà Phật”.
“Sư giả” là sao? Ông ta đâu có nhận mình là sư, trong khi mỗi người dân đều có quyền sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo như pháp luật đã quy định? “Lạm dụng pháp tu khổ hạnh” là thế nào và “lạm dụng” chỗ nào? Có điều gì trong thực hành của ông Minh Tuệ là không đúng với giới luật trong kinh Phật? Và xin tác giả Lý Diện Bích thử “lạm dụng” như thế 1 ngày thôi xem có làm nổi không?
Riêng về cái gọi là “đánh sập niềm tin của quần chúng Phật tử” hay “chia rẽ” nọ kia thì có lẽ không ai làm tốt hơn nhiều người mũ cao áo dài đang ngày ngày ngồi tòa cao thuyết giảng sai lệch giáo lý của Phật mà cả báo chí lẫn dân chúng đã phê phán lâu nay (trước cả khi ông Minh Tuệ xuất hiện rất lâu). Cũng không ai làm việc ấy tốt hơn là những vị “sư” mà dân chúng từ lâu đã phải cay đắng mà phong cho các danh hiệu như là “thích cúng dường”, “thích cúng nhà”, “thích chuyển khoản”, “thích hiến kế”. Ai làm mất niềm tin vào Phật giáo cho bằng chùa Ba Vàng hay những người như Thích Thanh Toàn, thưa Lý Diện Bích và trang Phật giáo đời sống?
Tôi không biết chủ quản của trang Phật giáo đời sống này là ai, thuộc cơ quan nào, nhưng tin và biết rằng, trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam đang có không ít những nhà sư chân chính cả âm thầm lẫn công khai thể hiện lòng yêu mến và sự tôn trọng đối với ông Minh Tuệ. Không nói đâu xa, khi ông Minh Tuệ đi khất thực ngang qua Thanh Hóa thì một sư cô đã đến quỳ lạy ông để thể hiện lòng tôn kính. Và cho đến hôm nay, có nhiều vị sư đã đăng đàn thể hiện tình cảm và lòng ngưỡng mộ ấy một cách không giấu diếm (xin xem qua video).
Thật lạ lùng, trong khi chính không ít những vị tu hành thuộc Giáo hội đang tán thán ông Minh Tuệ và mong muốn qua hình ảnh ông để hoằng truyền Phật pháp chân chính thì một trang nhân danh văn hóa và đạo pháp như “Phật giáo đời sống” lại tỏ ra hằn học, xuyên tạc, chụp mũ, đấu tố, nhằm chia rẽ cộng đồng Phật tử, tấn công vào các giá trị văn hóa tốt đẹp. Nhân danh văn hóa và Phật giáo để ứng xử một cách hoàn toàn vắng mặt văn hóa và đạo pháp như thế, đó có phải mới đích thị là một cách phá hoại hay không?