Câu chuyện xảy ra vào khoảng thời gian xa xưa lắm. Lúc ấy có thể loài người còn chưa chen chúc trên quả đất chật hẹp này. Chim muông còn phỉ sức bay nhảy trong địa đàng nơi mà con người và loài vật sống trong tình anh em, hòa thuận. Nước và tuyết trắng xóa lung linh trong ánh nắng nhàn nhạt, dịu hòa. Nắng ấm áp vừa đủ không làm tổn thương đến những bông tuyết, và cũng không khiến con người co ro trong cái lạnh đến độ phải mặc thêm áo choàng hoặc trùm mũ len đến tận cổ. Mọi thứ hài hòa đến độ: Tuyết không bao giờ biết nóng và người già chẳng hề thở than vì cái rét hành hạ các khớp xương. Cây xanh thích nghi với thời tiết thật tuyệt hảo, thả sức nảy mầm đua chen trong thảm thực vật bao la. Vườn địa đàng là thế đó!
Dưới một thung lũng nhỏ, có ngôi làng nằm xen mình vào những thân thông nhấp nhô khoe nhánh, với những hoa tuyết cực đẹp lấp lánh trong nắng mai. Những chuỗi hoa tuyết kết thành vòng mà nếu với tay lấy được có thể bán ra tiền bằng loại trang sức đơn giản nhưng không kém phần kiêu sa, lộng lẫy. Nhưng những nhánh thông vốn vừa nhỏ, lại vừa mềm nên không ai có thể lấy được. Chắc vì điều này mà bác thợ mộc sống trong làng vẫn miệt mài với cưa giũa, tạo ra những vòng trang sức đem bán cho mọi người.
Nhà bác ta không giàu có, nhưng lúc nào cũng ồn ào bởi tiếng cười đùa của bọn trẻ trong làng. Bọn trẻ thích đến nhà bác, bởi bác ta vốn yêu trẻ nhỏ vì ngôi nhà trống vắng lúc nào cũng thui thủi một thân già. Cạnh nhà, lại có một gia đình vừa mới dọn đến mà theo bác thấy, cũng nghèo như những người xung quanh. Hai vợ chồng người hàng xóm vốn thân tình với bác thợ, bởi họ hiểu bác yêu trẻ và họ thì nuôi một bé gái sắp được 6 tuổi. Bé gái hay tung tăng chạy sang nhà bác thợ mộc, với những bài hát véo von khiến bác vui ra và quên đi bao nhọc nhằn. Lúc nghỉ tay, bao giờ bác thợ cũng tìm ra đề tài để trò chuyện cùng cô bé.
– Này cháu bé! Cháu tên là gì?
– Cháu không có tên đâu ạ!
Bác thợ mộc nở nụ cười hiền hậu.
– Thế bác gọi cháu là gì?
– Mèo Con! Cha mẹ cháu vẫn gọi thế đấy ạ.
– Thế ra cháu là Mèo Con. Vậy cho bác hỏi, ngày mai cha Mèo Con có đi chở hàng không?
– Dạ! Có đấy. Thế bác cần mua giúp gì?
Bác thợ mộc ra chiều suy nghĩ:
– Bác định nhờ cha Mèo Con mua giúp sữa.
Và cuộc trò chuyện giữa một già một trẻ cứ thế tiếp diễn, cho đến khi hai người lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như hai ông cháu.
Bác thợ mộc có đôi tay thật tinh xảo. Các miếng gỗ nhỏ, qua tay bác bao giờ cũng trở thành vật trang sức cực kỳ hấp dẫn, cuốn hút những ánh mắt tinh tường. Mèo Con được bác tặng nhiều thứ trang sức đẹp với những hoa văn xinh xắn khiến cô bé mê tơi.
Bác thợ có thói quen ngồi trước nhà uống sữa vào mỗi sáng. Cũng vì điều này mà Mèo Con dậy sớm. Cô bé thích ngồi bên bác để thách đố những thắc mắc bao giờ cũng vây lấy mình…
Rồi khi mùa Giáng Sinh đến, trong làng nhiều hang đá xinh xinh được làm ra với các màu sắc rực rỡ. Chúng đẹp và cuốn hút đến độ buổi tối Mèo Con từ bỏ thói quen đến với bác thợ mộc. Bác thợ cười, vì biết cô bé bị mê hoặc bởi điều gì.
– Thế thì nói cha làm cho Mèo Con một cái?
Cô bé lắc đầu khi nghe câu hỏi.
– Cha cháu nói: Con là người ngoại đạo, nên không cần phải có hang đá.
Bác thợ nhìn nó với vẻ thương xót…
Giáng Sinh cận kề với bao điều bí mật. Người lớn xầm xì to nhỏ với nhau về những bí mật của mình. Trẻ em cũng nhỏ to với nhau nhưng không ai hiểu chuyện gì. Bởi đó là bí mật mà… Và Mèo Con cũng tò mò muốn biết bác thợ mộc nói điều gì với những người hàng xóm? Thế nhưng cô bé mau chóng quên đi điều kỳ lạ diễn ra xung quanh bởi bí mật của riêng mình. “Truyền thuyết nói rằng vào Đêm Giáng Sinh có ông già Noel cưỡi một cỗ xe do bầy tuần lộc kéo, khởi hành từ Bắc Cực, thực hiện ước mơ cho mọi trẻ em, không phân biệt…” Như vậy… Như vậy… Người ngoại đạo như Mèo Con cũng có quyền mơ ước… Và ước mơ đó phải được giấu kín trong một mẩu giấy để dưới gối nằm trước ngày Giáng Sinh. Điều này cũng là bí mật nhé!…
– Ông ơi! Vậy ông già Noel sẽ để quà nơi đâu?
Bác thợ mộc cất tiếng thật nhẹ nhàng:
– Có rất nhiều chỗ để: Có khi trong tất, có lúc trong hài, hoặc cạnh lò sưởi cháu ạ!
Mèo Con vẫn bồn chồn.
– Nhưng nhà cháu không có những thứ ấy thì để vào đâu?
Bác thợ cười hiền hậu:
– Thì ông già Noel sẽ để trên thảm lót trước cửa nhà vậy!
– Nhưng bao nhiêu quà như thế, phải mấy con tuần lộc mới kéo nổi vậy ông?
Bác thợ bật cười vì ý nghĩ trẻ thơ của Mèo Con.
– Cỗ xe chở đầy quà mơ ước được 9 con tuần lộc kéo đi. Và chúng có tên đàng hoàng chứ không phải như cháu đâu! Con bố và mẹ là Donner, Blitzen, cùng sáu đứa con là: Dasher và Dancer, Comet và Cupid, Prancer và Vixen. Và cuối cùng là con đầu đàn nổi tiếng với cái mũi đỏ thật to bự, rực sáng như một ngọn đèn hiệu – tên nó là Rudolph.
Cô bé hứng thú ra mặt:
– Thế ông già Noel có phải tên là Noel không?
– Ông ta không tên là Noel, cũng như cháu không phải là Mèo Con. Theo từng vùng đất, từng nơi, có nhiều cách gọi: Người Hòa Lan gọi ông là Santa Nikolaas. Người Anh gọi là Kris Kringle. Tên Christkind thì được gọi ở Đức. Benfana ở Italy. Còn ở Nga là Bobouschka. Và ở Mỹ người ta biết đến ông với tên gọi là Santa Claus… Cháu hãy viết thư cho ông già Noel và chắc chắn sẽ nhận được quà…
Thế nhưng Mèo Con không biết viết thì làm sao nói lên nguyện ước trên bức thư huyền diệu đó. Cô bé đem điều này nói với bác thợ. Sau một lúc nghĩ ngợi, ông khuyên Mèo Con hãy nói điều “bí mật” cho một thành viên trong gia đình viết hộ lên bức thư. Và nếu rạng ngày mẩu giấy biến mất, nghĩa là ông già Noel đã nhận được thư nguyện…
Thế giới bỗng chốc rối tung trong cái đầu bé thơ với bao nhiêu điều ước. Mèo Con chọn cái này lại hối tiếc cái kia… Loay hoay mãi cô bé vẫn chưa có được nguyện ước cho mình…
Bốn ngày trước giáng sinh, Mèo Con không còn thấy bác thợ ngồi uống sữa trước cửa nhà. Công việc của bác tất bật và vất vả hơn ngày thường, đến nỗi bao nhiêu đồng vốn đều trút vào việc mua vật liệu. Cửa nhà bác đóng kín như những bí mật trước đêm Giáng Sinh, và bọn trẻ thì không sao đoán được bác đang làm gì…
Cô bé tới đi lui trước nhà bác thợ với bao ý nghĩ trong đầu vẫn chưa có lời giải đáp. Tại sao bác thợ không ra nhỉ? Hay sức khỏe của bác không tốt. Hay bác bận nhiều việc nên không thể trò chuyện cùng Mèo Con. Rồi cô bé lại quay về với món quà Đêm Giáng Sinh của mình. Chọn điều gì bây giờ…!?
***
Rồi Đêm Giáng Sinh cũng đến, với những hoa tuyết chấp chới bay lả tả trong rừng thông có ngôi làng cư trú. Tuyết phủ lên những cành thông, ẩn hiện vô số ngôi sao sáng lóng lánh trên bầu trời xanh trong. Ánh sáng khải thị lung linh huyền ảo bên những hang đá có tượng Chúa Cứu Thế mới chào đời nằm trong máng cỏ. Có Joseph Công chính và Đức mẹ Mary thiêng liêng… Tất cả thật huyền diệu. Và sự diệu huyền đó đi cả vào trong giấc ngủ của những đứa trẻ, trong đó có Mèo Con… Bọn chúng ngủ trong hạnh phúc và chờ đợi rạng ngày…
***
Người cha đến lay con dậy và hơi ngạc nhiên vì Mèo Con vẫn ngủ vùi trong chăn. Lệ thường, ngày này trẻ nhỏ hay dậy sớm để nhận quà cơ mà!…
Cô bé vươn mình ngáp khi giấc ngủ bị phá bĩnh, rồi choàng lấy cổ cha. Người đàn ông bế con ra trước đứng nhìn. Nét mặt ông từ ngạc nhiên chuyển sang thất vọng khi mọi thứ thật trống vắng. Tấm thảm trống không, khiến trái tim người đàn ông nhói đau trong nỗi buồn phảng phất… Và ông tự hỏi món quà đã đi đâu…?
Mèo Con như đoán được ý nghĩ của cha. Cô bé cười tươi rồi nói:
– Con sẽ không có quà đâu. Bởi vì con là người ngoại đạo.
Người đàn ông không nghe con nói, bởi còn bận quan sát khoảnh sân trước cửa. Có nhiều vết chân người lớn và cả trẻ nhỏ còn ẩn hiện trên mặt tuyết phớt nhẹ. Dấu chân bé xíu in thành hai lối, đi và về trước cửa nhà bác thợ mộc. Ông bước hẳn ra sân và nhìn theo hướng dấu chân lớn hơn, nơi ấy lấp lánh thứ ánh sáng huyền ảo phát ra từ một hang đá cực đẹp… Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm…
Mèo Con thốt lên vui mừng khi mọi thứ bày ra.
– Ồ! Đẹp quá…
Tiếng kêu cô bé phút chốc hòa vào niềm vui của những đứa trẻ xung quanh. Đứa nào cũng có quà. Thế này thích thật!
– Cha ơi, giờ này sao bác thợ chưa thức. Chúng ta sang nhà bác ấy đi!
Người đàn ông bế con đi với nghi vấn trong đầu. Ông gõ cửa nhà bác thợ nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Một tay bế con, một tay đẩy cửa. Ánh sáng ùa vào soi lên gương mặt còn ẩn hiện những bông tuyết. Bác thợ mộc nằm đấy với nụ cười tràn đầy hạnh phúc với những hoa tuyết còn vương vất trên mình. Hai tay ông đang ôm lấy một hộp sữa lớn mà Mèo Con đã quen thuộc… Người đàn ông chợt hiểu. Hai tay ông run run ôm lấy đứa con vào lòng với những giọt lệ sáng lóng lánh.
– Cha ơi! Sao ông không dậy?
– Ông đang ngủ con ạ!
– Thế lúc nào ông sẽ thức giấc?
Người đàn ông lặng lẽ nhìn lên gương mặt của bác thợ mộc.
– Ông sẽ thức dậy ở một nơi khác, có nhiều đứa trẻ mong đợi hơn…
Mèo Con hỏi một câu mà lâu nay ấp ủ trong lòng.
– Vậy ông tên gì hở cha?
– Tên ông là Noel.
– Noel không phải là tên. Cũng như con không phải là Mèo Con.
Người cha lẳng lặng thở dài và ôm chặt con vào lòng.
– Mặc cho nơi khác người ta gọi là gì. Từ đây, tại ngôi làng này ông là già Noel. Và con… tên của con là Bác Ái…
Cô bé tuột khỏi tay cha, chạy lao về hướng nhà mình…
***
Gió nhè nhè thổi các bông tuyết rơi trên mảnh sân lặng vắng. Vòng trang sức trên những cành thông khoe ra trước ánh sáng đủ sắc màu. Và nơi ấy có một thiên thần nhỏ bé đang lẳng lặng ngắm nhìn Đức Chúa Hài Đồng…