Một sự cứu vãn

(Hình minh họa: ASTERISK KWON/Unsplash)

Khi Hà vừa buông cuốn “Khát khao được viết và nỗi cô đơn” xuống thì nhận được điện thoại của chị Tâm. Tình trạng này đã xảy ra bốn lần trong bốn ngày liên tiếp cốt chỉ để mời Hà đến nhà. Nhiều lần Hà tìm hiểu nguyên nhân nhưng chị ta chớ có mở lời.

Chị Tâm ở Vườn Trầu thì ai còn lạ gì. Một trong những loa phát thanh di động có tiếng trong xóm, với những phương châm sống của họ nhà chồn, ra ngoài và tìm tòi nên tin tức lúc nào cũng nhanh nhạy. Ngay cả khi chị ta cắm mũi nơi xó bếp thì những vụ việc xảy ra đâu đó chung quanh nhà mình trong phạm vi bán kính 3 km cũng rõ như lòng bàn tay. Những người giúp việc nhà luôn có mạng lưới “tình báo” của riêng mình, một cuộc gặp gỡ ở chợ, những bưu tá giao hàng là những con bồ câu đưa tin hữu hiệu nhất… có thể nhờ điều này mà cuộc sống của họ bớt nhàm chán. Ai đó hãy nói cho chị ta biết rằng mình có bí mật gì đi và chị ta sẽ theo bạn cho đến khi bạn chịu hé môi. Chị ta không muốn bất kỳ ai hoặc là gia chủ giấu mình điều gì. Điều đó làm người giúp việc như chị không an tâm.

Đó cũng là nguyên do mà giờ này Hà có mặt ở đây.

Chị giúp việc hồ hởi:

-Thật phiền Hà quá, nhưng tôi không biết phải làm sao để khuyên được bà chủ nên đành mạo muội…

Hà ngăn lại. Nếu không làm thế thì cái màn dạo đầu còn lâu mới xong. Hà chỉ muốn câu chuyện được tóm gọn một cách dễ hiểu và thành thật nhất.

-Sao? Có chuyện gì thì chị nói đi chứ?

Có vẻ mất hứng nhưng điều đó cũng chưa thể ngăn cản đi một phần mười cái ý định mời Hà đến nhà, cho nên chị ta phấn khởi hẳn:  

-Không biết hà cớ gì mà mỗi ngày bà chủ càng ít nói. Tháng trước, khi tôi nhắn chị lần đầu tiên thì bà còn mắng tôi là “con bò cái vụng về” khi tôi đánh rơi một cái đĩa hay một cái ly mà bà dùng cà phê mỗi sáng, cho đến hai tuần sau đó bà không thèm trách tôi nữa. Nhưng chuyện lạ đâu có thế.

–Chị ta nhìn Hà, thấy Hà chăm chú nên tiếp – chắc chị cũng biết bà chủ nghiện sách lắm. Ôi con mọt chính hiệu. Tôi đã chứng kiến việc bà gom sách trên tiki, cả những trang bán sách cũ nữa, số tiền chi cho việc mua sách còn nhiều hơn lương tháng của tôi nhưng nay thì không còn nữa. Hoàn toàn không.

Hà cắn môi, gật gù. Chị nghĩ là điều đó hoàn toàn có thể lý giải được.

-Thế này, khó khăn về tài chính thì không có khả năng, tôi nghĩ là bà đã tìm đủ số sách mình cần. Bà đã ngoài 70, sách vở cũng đọc không phải là ít có lẽ bà nghỉ ngơi chút thôi. Oạch một cái lại xuất bản tiểu thuyết nữa cho coi. Tôi nghĩ, thay vì bà không mua sách nữa thì số tiền dành đi chợ sẽ nhiều hơn, chị vui lên mới phải chứ?

Chị ta giật nảy người, đường như muốn phủ nhận những gì Hà vừa nói:

-Tự dưng Hà nói đến việc xuất bản sách là thế nào?

Nhưng câu nói của chị ta mới thực sự làm Hà giật mình:

-Nhà văn Lan Chi, chị không biết sao? Một nhà văn viết truyện trinh thám rất nổi tiếng?

Chị ta lắc đầu nguầy nguậy.

-Không hề. Bà chủ của tôi là nhà văn sao?

-Đúng là như thế. Không tin chị search Google xem.

Chị ta đập tay vào trán cái bốp như đang cố giết một con muỗi:

-Bà chẳng đồng ý việc gắn internet Hà à. Bà không muốn tôi cắm đầu vào games thay vì quần quật với việc nhà hay giúp bà sắp xếp lại giá sách những khi rảnh rỗi đâu. Hà nhìn kìa…

“Không internet thế mà thông tin nhanh nhạy gớm.” Hà lia mắt qua giá sách của nhà văn và cả những cuốn sách vẫn còn nằm lăn lóc trên sàn nhà không nơi nương tựa.

-Có lẽ chị là người rành lịch sinh hoạt của bà nhất? Thế chị thấy còn có điều gì khác thường nữa không?

-Ô, có chứ. Tôi đã giúp việc cho bà chủ hơn một năm rồi còn gì. Hoạt động trong ngày của bà chủ tôi rõ như lòng bàn tay. Điều mà tôi muốn nói là bà luôn tự nhốt mình trong phòng và bây giờ là trong cabin rừng. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nổi nữa. Nếu trong nhà bà cảm thấy quá ngột ngạt và chật chội thì đi vào rừng tôi cũng đành. Trong rừng thì yên tĩnh hơn, mát mẻ, dễ chịu hơn nhưng lý nào cánh cửa sổ trong cabin chưa lần nào được mở ra kể từ khi ông nhà mất?

Chị nhấp một ngụm trà thật nhanh rồi tiếp:

–Việc làm tôi lo lắng là bà đi vào rừng mỗi ngày, từ lúc sáng sớm cho đến chiều tối, có hôm còn ngủ lại căn nhà gỗ trong rừng nữa. Tôi còn tưởng là bà có hẹn với ai ở đó nên cố dõi theo. Nhưng không, bà ấy chỉ đi vào một căn nhà bé tin hin mà bà gọi là cabin rừng, ngồi trên chõng tre lắc lư cho đến sáng, không hề chợp mắt.

Phụ nữ viết văn cần có một căn phòng riêng cũng không có gì là lạ. Có lẽ bà đã gặp chứng trầm cảm nặng sau khi ông nhà qua đời, sau đó tiếp tục phải đối diện với thực tế đứa con gái cũng là người thân duy nhất rời bỏ bà lên thành phố sinh sống nên ít nhiều đã ảnh hưởng đến tâm lý. Chứng trầm cảm lâu ngày đã làm cho tính tình của bà có phần thay đổi là chuyện dễ hiểu.

Câu chuyện mà người giúp việc kể làm Hà nhớ đến Marie Antoinette. Chị ta nói bà có nuôi một con nhím, lúc nào cũng để nó trước mặt. Căn phòng thì quá kín, bà không ngạt thì con nhím cũng chết vì nóng.

Cabin rừng. Nghe rất thú vị. Hà hỏi tiếp:

-Cabin rừng? Chỗ đó tôi chưa đến bao giờ.

-Thế à. Có chuyện Hà vẫn không biết đó thôi. Cái cabin đó là do người chồng quá cố của bà dựng nên lúc còn sống. Nó ở giữa rừng, rất yên tĩnh, nơi đây do chính tay bà dọn dẹp mỗi ngày bằng tất cả sự trân trọng của mình vì sợ “con bò cái vụng về” như tôi mó tới những di vật trong căn phòng ấy, đến hôm nay thì bà dọn vào ở hẳn.

-Ô. Tôi bắt đầu rối lên rồi đây. Có thể bà luôn hoài niệm những gì đã qua, người già ai cũng thế, huống hồ bà là nhà văn, đa sầu đa cảm là số một. Họ luôn nhớ đến những người đi qua đời mình, cả những di vật còn lại nữa.

Rồi Hà nghiêng mình sang một bên tìm nhà văn. Đúng là không thấy bà ở đâu cả, nếu cả nhân loại ai cũng như bà thì các thành phố lớn như New York, Amsterdam, Sydney… sẽ chẳng còn ai sống nữa rồi các khu rừng sâu thì đông nghẹt như New York là điều có thể báo trước.

-Đấy. Cô em bắt đầu thấy câu chuyện phức tạp hơn chưa? Nếu tôi giải quyết được thì tôi gọi Hà đến đây làm gì. Bà hay gối đầu cuốn sách của nhà văn nào ấy nhỉ? Aha. Tôi nhớ rồi. Maupassant. Hai tuần trước, bà đọc đến trang 93 gấp lại chỗ đó rồi đi nghỉ nhưng tôi thề là tôi chưa hề chạm vào nó, đến khi bà ngồi vào bàn đọc tiếp thì quỷ tha ma bắt thế nào mà cuốn sách nhảy đến trang 100. 7 trang đó tôi phải lý giải thế nào? Và khi đọc lại 7 trang đó bà đã nhớ như in những tình tiết xảy ra như đã đọc 7 lần rồi vậy. Bà còn gọi đó là Horla. Đúng rồi, một mối hiểm họa gì đấy. Nhưng tôi thì có thấy hiểm họa gì đâu nào? Thế giới vẫn bình yên đấy thôi. Chị chưa biết hết đâu. Nhiều ngày sau đó, bà đi dọc suối một mình, lâu lâu lại ngồi xuống uống một ngụm nước suối rồi ngủ quên trên đống sậy khô như một cô công chúa nhỏ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Rồi còn có chuyện kinh hãi hơn.

Thấy Hà chưa bình luận gì, chị ta tiếp:

-Cô biết không, bà tự đốn củi và nấu ăn ở cabin. Bà không cần đến tôi hay bất cứ vật dụng gì trong nhà nữa… 

Nói đến đây thì chị ta muốn khóc ré lên nhưng dằn được.

-Có thể là do nhà văn đã xem đến trang 100 nhưng bà quên bẵng đi và tôi nghĩ là bà cũng đã đọc truyện đấy rất nhiều lần nên nhớ những tình tiết trong tác phẩm cũng bình thường thôi mà.

-Chưa hết đâu. Tệ hại hơn là lúc nào bà cũng nghĩ có ai đó đang theo dõi mình, cứ đi vài bước thì quay mặt ra sau tìm kiếm một kẻ vô hình nào đó. Mà bà luôn gọi là “Horla… mi là Horla…”, có vẻ hắn không có ý đồ xấu nhưng cứ đi theo sau bà dù bà đã bỏ lại bóp tiền cho hắn, dưới gốc cây thông giữa rừng. Đúng. Tôi có thể dẫn chị đi xem cái bóp vẫn nằm yên đó mà chưa ai mó tới. Còn nữa nhé. Rất hiếm khi bà chợp mắt, đêm hôm qua vừa chợp mắt một lúc thì giật mình tỉnh giấc ngay. Bà cho rằng có ai đó đã tốc chăn, có ai đó đã lay nhẹ ngón chân mình nhưng mở mắt ra thì chẳng thấy ma nào. Hồi hộp lắm. Tối hôm sau lại xảy ra y hệt hôm trước, bà lại giấu cây chổi lông khuất dưới gối nằm, khi ai đó lay ngón chân, bà ngồi bật dậy, mở đèn, rút cái chổi quất tới tấp vào không khí rồi lỡ tay đánh bụp vào cái bình hoa tôi vừa cắm lúc sáng. Tôi nghe tiếng động chạy đến thì chuyện đã rồi. Lúc đó tôi nhận ra bà mặc một bộ đồ rất đẹp, nước hoa thì nồng nặc. Nhưng tôi được biết bà bị viêm xoang mãn tính, rất ít khi dùng nước hoa, chứ đừng nói đến việc xịt nồng nặc như thế.

-Thôi nào, dừng… dừng ngay… để tôi suy nghĩ đã. Sao lại có chuyện như thế nhỉ? Phải chăng đó là cách mà nhà văn thử nghiệm cho cuốn tiểu thuyết mới của mình? Quả là một câu đố khó nhằn – Hà đưa tay ngăn lại dòng thác “thông tin”đang cuộn chảy trước mặt mình để chen vào một ý kiến mà cô cho là một khả năng có thể xảy ra.

Hà chợt nghĩ đến cuốn “Khát khao được viết và nỗi cô đơn” mà chị đọc hồi tuần trước. May mắn là có thể áp dụng những kiến thức trong sách vào thực tiễn. Nhưng vấn đề trước mắt là Hà chưa thể dứt ra khỏi câu chuyện mà người giúp việc kể. Chị ta nói không ngừng, dường như là đã ấp ủ từ rất lâu.

Cách đây không lâu nhà văn Lan Chi còn khoe với Hà là bà đang viết tập truyện trinh thám mới, lấy nhân vật chính là Hà “ớt” nhưng đã vài tháng trôi qua, chị vẫn chưa thấy tăm hơi bản thảo đâu. Như mọi khi, Hà là nhân vật trung tâm trong truyện ngắn của nhà văn vì những vụ án đó  đều do chị và Thiên Minh, một cộng sự rất ăn ý của Hà triệt phá. Nếu những gì chị giúp việc nói đúng thì có lẽ Hà phải làm một việc gì đó. Vì không thể để nhà xuất bản Công an nhân dân mất đi một “kiện tướng” trong mảng đề tài trinh thám được. Hà muốn thu xếp ngủ lại cabin rừng một đêm để có thể thu thập thêm một số thông tin nữa.

Vấn đề của nhà văn phải được giải quyết dứt điểm. Chị nghĩ mình đã có cách.

Trong cuốn “Khát khao được viết và nỗi cô đơn” tác giả cho rằng, có nhiều lý do thôi thúc ông viết, nhưng lý do sâu xa nhất là: không ai chịu lắng nghe mình vì thế nên ông muốn được trải lòng lên những trang giấy và gửi chúng đến với thế giới, bởi lẽ bạn bè của ông không đủ kiên nhẫn để lắng nghe, bởi người bạn đời của ông quá bận bịu và bởi lẽ quá lâu kể từ khi có một ai cho chúng ta một khoảng thời gian không gián đoạn mà ở đó ta được chú ý và tôn trọng. Đó là khi chúng ta đã tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ trong một thời gian dài mà không ai xuất hiện. Thế nên thay vào đó, ta bắt đầu viết. Viết lách có thể là một giải pháp hiện hữu cho những khát khao tiềm ẩn: khát khao được lắng nghe, được nâng niu, được tôn trọng, được diễn giải cảm xúc, được xoa dịu, được biết tới và trân trọng. Nếu bạn thực sự hạnh phúc trong tình yêu ở tuổi mười tám, bạn sẽ không bao giờ muốn viết.

Những gì thực sự quan trọng với nhà văn lúc này là sự quan tâm của những người thân cùng với một ly kem hay một trái lê trong khi rảo bước ngoài vườn tìm sự thong thả, vui thú chứ không phải những người giúp việc luôn mang đến cho gia chủ những câu hỏi ngớ ngẩn hoặc điều phiền toái hay mải vùi đầu xem các nhà hiền triết ẩn trong những trang sách cũ mèm nói gì đâu.

-Sao chị không báo tình trạng này cho con gái của bà chủ? Hà hỏi một câu không ăn nhập gì với dòng chảy “thông tin” bằng thái độ của người bị làm phiền.

Chị giúp việc “Ớ” lên một tiếng, có vẻ cụt hứng. Hà chán chường vì nhận ra sự quan tâm đến bà chủ của chị ta chỉ dừng ở mức thích trở thành “ma xó.”

-Có lẽ tôi đã nghĩ ra được điều gì đó. Cảm ơn chị! – Hà nói thế rồi rời đi ngay. “Có lẽ không cần phải đưa bà ấy đến bác sĩ làm gì. Có lẽ bà đã quá chán “con bò cái vụng về” và cần một điều gì đó mới mẻ hơn trong cuộc sống. Một sự quan tâm chẳng hạn” – Hà nghĩ như vậy.

8 giờ sáng hôm sau, khi bà nhà văn đang đọc dở tờ báo, bưu tá mang đến một bó hồng đỏ thắm đợi trước cửa nhà trong khi người giúp việc vẫn còn loay hoay với bữa ăn sáng trong bếp nên đích thân nhà văn ra cổng nhận hoa.

Ngày hôm sau, hôm sau nữa cũng thế. 8 giờ sáng mọi ngày đều diễn ra như thế. Cho đến một ngày người bưu tá không đến giao hoa nữa. Như một thói quen, bà vẫn đợi, rồi đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, bà khấp khởi vui sướng.

-Mẹ… mẹ ơi…

Bà hét lên rồi chạy đến.

-Lan! Con về rồi đấy à?

-Phải. Con đây, Lan đây… mẹ khỏe chứ? – Lan lay nhẹ vai thằng bé – Chào bà ngoại đi con!

-Cháu chào bà ngoại ạ! – Thằng bé bập bẹ.

Nhà văn xoa đầu thằng bé:

-Ngoan, ngoan… bà nhớ cháu lắm!

Như đã đợi giây phút này từ lâu lắm, người bưu tá mang hoa đến. Khác với mọi lần, người ấy cởi áo khoác ngoài và tháo cặp kính râm ra. Lan nắm chặt tay người ấy, nói mà giọng nghèn nghẹn:

-Chị Hà. Em cảm ơn chị Hà nhiều lắm. Em nợ chị lời cảm ơn và nợ mẹ một lời xin lỗi.

Đến bây giờ bà nhà văn mới nhận ra Hà. Dường như bà cũng có điều gì muốn nói nhưng chưa thành lời, chỉ biết siết chặt bó hoa trên tay. Không để bà khó xử, Hà nói ngay:

-Đơn giản vì tôi không muốn bác gái bỏ dở nửa chừng cuốn tiểu thuyết đang viết thôi mà.

(Vanchuongviet)

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: