Buổi sáng vào sở hắn được người giám đốc cho biết hôm nay hắn sẽ đem giao xe ở Uvalde City Dealership, lấy một chiếc khác ở đó mang đi giao ở San Antonio, xong sẽ có một chiếc cho hắn mang về. Nhưng khi đến Uvalde thì được chủ gọi về ngay. Hắn bồn chồn hỏi lý do nhưng người chủ hãng chỉ nói, “Mầy lấy chiếc xe dự định đem đi San Antonio mang về đây để ngày mai sẽ giao. Mầy lái xe về cẩn thận, dù không có gì nghiêm trọng lắm nhưng mầy cần phải về ngay.”
Trên đường về, đầu óc hắn suy nghĩ lung tung. Không biết chuyện gì xảy ra mà bị gọi về ngay như vậy! Hai chú em có vấn đề gì không. Trong đầu hắn tư tưởng lộn xộn – Công việc của hai chú em nhàn nhã, không nguy hiểm gì; từ lúc vào làm việc đến giờ, anh em hắn vẫn được khen ngợi siêng năng… Hay là…. hay là có tin tức gia đình?! Cái ý nghĩ này thoáng lên cũng làm hắn choáng ngợp vì hồi hộp.
Chẳng qua là từ lúc rời trại tỵ nạn đến nay, anh em hắn đi tới đâu, làm với ai đều được những nơi liên hệ khai báo với Hội USCC (United States Catholic Charity) một cách đầy đủ. Cơ quan nầy là một trong nhiều hội thiện nguyện bảo trợ người tỵ nạn lúc ban đầu. Mặc dù “bà già” trực tiếp bảo trợ anh em hắn ra khỏi trại, bảo đảm lo nơi ăn chốn ở cho anh em hắn lúc ban đầu; dù vậy, trên giấy tờ vẫn phải qua một hội từ thiện. Điều nầy đã được giải thích rõ ràng cho anh em hắn trước khi rời trại. Sở dĩ họ làm vậy cũng chỉ để thông báo kịp thời nếu có tin tức liên quan đến thân nhân, gia đình bên nhà.
Con đường từ Uvalde về lại Pearshall là một con đường nhỏ, tráng nhựa phẳng phiu và ít xe qua lại. Con đường buổi sáng thật êm đềm, thật tĩnh lặng, hắn một xe một người giong ruổi đi. Phóng tầm mắt mải mê nhìn ngắm, tai nghe nhạc du dương; cây hai bên đường xanh mượt lá nối liền nhau như một dải lụa xanh biếc, dài vô tận. Lâu lâu có những khúc quanh co, lên đồi xuống dốc trông rất ngoạn mục. Bỗng chốc hắn quên mất mình là ai, đang ở đâu, làm gì. Hắn vô tâm quên đi quá khứ, quên luôn hiện tại…
Thế nhưng, cũng con đường nầy mà giờ đây hắn không còn tâm trí, lòng dạ nào để thưởng ngoạn. Hình ảnh gia đình, bóng dáng của những người thân yêu ngập tràn tim óc làm cay xè trên mắt.
Vừa qua một khúc cua, hắn giật mình khi thấy chiếc xe cảnh sát chớp đèn xanh đỏ rượt theo. Liếc nhanh kính chiếu hậu, liếc qua đồng hồ tốc độ thấy kim chỉ vượt con số 100! Hắn buông ngay chân ga, rà thắng chậm lại trong lúc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi phía sau. Hắn tấp xe vào lề dừng lại ngồi đợi và than khổ, “Chắc không tránh khỏi bị giấy phạt nặng!”
Viên cảnh sát đến bên hông, ra dấu cho hắn mở kính xuống. Ông ta từ tốn hỏi hắn có việc gì nghiêm trọng mà chạy quá sức nhanh vậy. Hắn nói không có gì, chỉ là đang miên man suy nghĩ nên không để ý. Cảnh sát lại hỏi, “Bạn có biết tốc độ của bạn bao nhiêu không?” Hắn nói thấy khoảng một trăm. Viên cảnh sát bật cười, “Trời đất ơi OMG! Bạn đã chạy gần gấp đôi tốc độ giới hạn 65m/hr; cho xem bằng lái xe và bảo hiểm!”
Tay hắn run run lục bóp tìm bằng lái. Trong lúc đưa bằng lái xe cho viên cảnh sát, hắn buột miệng, “Ông có thể tha cho tôi lần nầy không, vì tôi đang nóng lòng nghĩ tới gia đình tôi ở Việt Nam bây giờ không biết họ có an toàn hay không nên quên mất tốc độ!” Viên cảnh sát nói, “À bạn là người tỵ nạn Việt Nam mới tới phải không?” Hắn vừa gật đầu vừa nói yes yes. Viên cảnh sát biểu hắn tắt máy và ngồi đợi trong lúc ông ta mang giấy tờ của hắn trở lại xe của mình.
Sau một lúc lúi cúi trong xe, viên cảnh sát trở lại với cuốn sổ phạt trên tay; ông ta nói, “Tôi chắc là bạn rất mong muốn gặp lại gia đình và những người thân yêu, nhưng nếu cứ lái xe với tốc độ nầy thì có ngày sẽ không còn cơ hội gặp lại họ. Tôi thông cảm hoàn cảnh và sẽ chỉ viết giấy cảnh cáo lần nầy, cố gắng bình tĩnh trong mọi trường hợp; nhiều khi với sự bất cẩn của bạn không những mất mạng mà còn gây tai hại cho người khác nữa.”
Nói xong ông trả lại giấy tờ và đưa cuốn sổ biểu hắn ký vào tờ giấy. Hắn cám ơn lia lịa và hứa sẽ chạy rất cẩn thận sau nầy. Nói xong, hắn cắm cúi ký vào tờ giấy màu vàng, đưa trả lại và nhận một bản sao. Hắn cám ơn ông ta lần nữa trước khi viên cảnh sát quay lưng với câu chúc may mắn.
Hắn ngồi thêm một lúc nữa để niềm vui lắng xuống và lấy lại bình tĩnh. Thấy xe cảnh sát vẫn chớp đèn phía sau như chờ đợi hắn lái đi. Hắn nổ máy rời đi. Xe cảnh sát chạy theo hắn một quãng đường nữa rồi đi vòng lại phía ngược chiều. Hú hồn, hắn thầm nghĩ.
Về đến nơi hắn vào ngay văn phòng giám đốc. Sau khi ký vào sổ sách giao nhận, ông giám đốc mời hắn ngồi trước bàn làm việc. Hắn thấy vẻ nghiêm trọng của ông ấy đâm ra áy náy. Có lẽ thấy sự lo lắng của hắn hiện ra mặt hay sao đó, ông giám đốc từ tốn nói, “Mầy yên tâm, không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ là mầy về nói với hai thằng em mầy từ nay trở đi chúng nó đừng làm như vậy nữa.” Chưa kịp mở miệng hỏi việc gì xảy ra thì ông ta nói tiếp:
– Sáng nay sau khi mầy đi, tao giao cho hai anh em chúng nó rửa lô xe mới phía bên phải, rửa được nửa lô thì cả hai biến mất với chiếc Cadillac mới toanh. Chúng tao lo quá cho người tìm kiếm. Cũng may chưa báo cảnh sát. Cả tiếng sau thì chúng nó trở về, nói là thấy xe đẹp quá nên chạy thử một vòng ra nông trại. Tao bực mình quá nên cho chúng nó về nghỉ hôm nay rồi!
Về tới nhà thấy hai chú em đang ngồi học tiếng Anh. Thấy tôi bước vào hai chú giật mình. Chú lớn hỏi:
– Anh cũng bị đuổi việc như tụi em hả?
– Không, chỉ được về sớm thôi. Hai chú làm gì mà bị đuổi?
– Bộ người ta không nói với anh sao?
– Có chứ! Các chú thiệt hết chỗ nói. Chưa có bằng lái xe mà dám lén xách xe mới của người ta chạy đi chơi. May không xảy ra tai nạn và cũng may họ không báo cảnh sát.
– Mình chỉ chạy đi chơi một vòng rồi về thôi mà, làm gì phải gọi cảnh sát?
– Nếu người ta nghĩ các chú ăn cắp xe thì đã báo cảnh sát rồi ông ơi!
– Ghê vậy sao?
Tôi mắng yêu:
– Đứa nào cũng to đầu rồi mà suy nghĩ như con nít.
– Nhưng họ cũng đuổi tụi em rồi!
– Tại ông chủ giận hai chú thiếu suy nghĩ nên cho về để dằn mặt thôi. Ông ấy nói với anh ngày mai các chú trở lại làm việc bình thường; chỉ là phải hứa với họ từ nay trở đi đừng làm những chuyện không được phép nữa.
– Ôi mừng quá anh Tư! Hứa thì hứa. Người ta tốt quá anh Tư héng. Tụi em xin lỗi đã làm anh Tư buồn.
– Anh em mình nên cố gắng làm tốt công việc của mình; dành dụm thêm ít tiền nữa để trở lại San Antonio tìm một công việc khá hơn và các em cần phải trở lại trường nữa. Ngoài ra, ở thành phố dễ tìm cách liên lạc với gia đình hơn.
Hôm sau, cả ba anh em hắn trở lại sở, vẫn thấy mọi người vui vẻ, đối xử bình thường, không ai nói gì về chuyện xảy ra hôm qua. Hai chú nhỏ vẫn giúp việc lặt vặt ngoài việc chính là rửa các lô xe cũ mới bày bán. Hắn vẫn ngày ngày chuyển xe đi, đưa xe về từ các làng mạc, phố xá lân cận. Ông quản đốc tốt bụng đã giúp hai em hắn học thi đậu bằng lái xe dù anh em hắn vẫn chưa nghĩ đến việc mua xe riêng, vì nhà trọ chỉ cách chỗ làm vài dặm đường. Ngày ngày đi bộ đến sở làm.
Một hôm, anh em đang trên đường lội bộ đến hãng, gặp ông quản đốc đi ngang, ông ta dừng lại chở ba anh em về hãng. Chiều sắp về, ông ta gọi hắn vào văn phòng đưa chìa khoá nói cho mượn chiếc xe để anh em làm phương tiện di chuyển. Chiếc Chrysler sedan 6 chỗ ngồi, màu trắng, đời ’68, mới chạy hơn 5 ngàn dặm nằm trong khu xe cũ để giá bán $1,000.00.
Thế rồi “ngày qua ngày lại qua ngày,” tin tức gia đình vẫn bặt vô âm tín. Khi thu đã về ngang, cảnh nhộn nhịp của mùa thu hoạch ở nông trại đã hết, phố xá trở nên quạnh quẽ hơn, hơi lạnh cũng bắt đầu ùa về. Hai chú em có lẽ không kham nổi sự khó nhọc và cô đơn nên cứ bệnh lai rai cộng với nỗi nhớ nhà làm cho hai chú nhỏ kém vui, biếng ăn, biếng ngủ. Nhìn hai chú em, tuy đã ở tuổi trưởng thành nhưng tâm hồn vẫn đơn sơ, mộc mạc, bé thơ. Hai chú nhỏ như cây non bị bứng gốc đem trồng nơi xứ lạ, lòng hắn xót xa đắng chát. Hắn nhủ thầm, “Chắc phải một sớm một chiều cho các chú trở lại trường học, trở lại phố phường để còn có tương lai.”
Một ngày Thứ Sáu, khi hắn đi giao xe ở San Antonio, ghé thăm Phát, người bạn thân từ lúc vào lính đến giờ, cũng là người cùng xuất trại một lúc với hắn. Hắn kể tình cảnh của anh em hắn và tỏ ý muốn tìm cách về lại phố mà chưa có giải pháp. Phát tâm tình:
– Tụi mình đã mất tất cả chỉ còn cái mạng may mắn đến được chốn nầy. Hoàn cảnh hiện tại chỉ có mình tự cứu mình thôi. Hãy can đảm lên, chúng ta đã từng cận kề sinh tử, vượt qua bao thử thách để vươn lên thì hoàn cảnh hiện tại cũng chỉ là một thử thách khác. Như một câu nói mình thường nghe, “Nếu đã đủ quyết tâm nhất định sẽ có cách” (There is a will there is a way).
Chia tay Phát mà câu nói cuối cùng của nó vẫn lảng vảng trong đầu hắn trên suốt chặng đường về. Tự nhiên hắn nhớ lại những lần mà hắn nghĩ là không thể… như tập “bay hợp đoàn lần đầu tiên trên chiếc khu trục T-28B,” “ngồi trên ghế phải trong phòng lái trên chiếc C.123K lần đầu để tập làm pilot của loại vận tải cơ lớn nhất nước,” “mời một người đẹp không quen biết ra sàn nhảy Tango trong buổi tiệc cuối khoá khi vừa học xong khoá nhảy đầm;” và nhiều cái “lần đầu” khác… trong đời. Nghĩ tới đó lòng hắn đã quyết.
Về tới nơi, hắn bàn với hai chú em chuyện xin nghỉ việc về phố. Hai chú nhỏ reo mừng. Chúng nó làm như chuyện rời khỏi nơi nầy là một ân huệ! Thế là chờ đến Thứ Hai tới, buổi chiều chuẩn bị ra về, hắn lên văn phòng quản đốc, ngập ngừng, ấp úng một hồi rồi nói:
– Anh em chúng tôi vô cùng biết ơn ông đã giúp đỡ và thương mến chúng tôi trong thời gian qua. Nhưng như ông thấy đó, hai đứa em tôi lúc nào chúng nó cũng buồn lo, nhớ nhà. Chúng tôi phải về phố để dễ tìm kiếm tin tức thân nhân, gia đình chúng tôi còn kẹt ở Việt Nam và tôi rất muốn cho hai chú em trở lại trường để còn có tương lai. Dù rất buồn phải xa ông và mọi người ở đây nhưng không thể có một tương lai bất định như bây giờ. Hôm nay xin được báo ông biết, hai tuần nữa chúng tôi xin nghỉ việc!
Người quản đốc tỏ vẻ bất ngờ và cử chỉ có nhiều băn khoăn:
– Tụi mầy đã tìm được chỗ ở chưa mà đi? Về phố rồi sinh sống thế nào? Hay là chịu khó làm tới cuối năm để dành thêm ít tiền nữa rồi hãy đi?
Thấy ông ta quá quan tâm nhưng lòng hắn đã quyết nên đành nói dối:
– Xin cám ơn sự quan tâm của ông nhưng bạn tôi vừa cho biết đã mướn được nhà ở cho chúng tôi rồi.
– Chúng mầy đã quyết định như thế thì cứ làm như thế. Chúc anh em chúng mầy may mắn. Chúng mầy không cần phải theo tôn chỉ xin nghỉ việc, vì thế có thể ra đi bất cứ khi nào đã sẵn sàng. Nhưng nên nhớ, nếu vì lý do nào đó muốn trở lại đây làm việc, chúng tôi cũng sẽ đón nhận.
– Dạ thưa ông, ông đối xử quá đặc biệt với chúng tôi. Rất khó tìm ra người thứ hai. Xin chân thành cảm tạ ông. Dù gì hai tuần nữa chúng tôi sẽ nghỉ việc.
– OK, chúc may mắn!
Quả quyết là thế, nhưng khi ra khỏi văn phòng lòng hắn bâng khuâng, xao xuyến quá chừng. Một tương lai bất định đang chờ đợi anh em hắn phía trước. Hắn chưa tìm ra cầu trả lời đơn giản nhất, “Về phố rồi sẽ ở đâu, làm gì?” Hắn không dám thông báo cho bà già bảo trợ, chỉ nói cho Phát biết. Thằng bạn cũng lơ tơ mơ không thua gì hắn ngoài câu xúi giục, “…thì mầy cứ về tới nơi rồi tính.” Nó làm như anh em hắn về ở nhà nó luôn không bằng, trong khi nó đang ở housing của thành phố chỉ đủ chỗ cho hai vợ chồng và đứa con gái nhỏ tá túc.
Những ngày kế tiếp anh em hắn thu xếp đồ đạc cho vào thùng. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều ngoài những bộ quần áo cũ và một ít vật dụng hàng ngày đựng đầy cốp xe.
Tuần lễ kế tiếp, ông quản đốc gọi hắn vào văn phòng, đề nghị là ông ấy bán rẻ cho anh em hắn chiếc xe cũ mà họ vẫn cho hắn mượn chạy mỗi ngày với giá tượng trưng để làm phương tiện. Ông nói chỉ lấy giá tượng trưng thôi vì biết anh em hắn không có bao nhiêu tiền. Hắn chỉ cần trả $500 và hãng sẽ giúp sang tên giấy tờ tại chỗ (vì họ là hãng mua bán xe nên không khó khăn gì mấy.) Họ cũng bao luôn tiền bảo hiểm xe sáu tháng. Hắn mừng ơi là mừng. Chiếc xe hơi đầu đời mà hắn được làm chủ. Hắn hết lời cám ơn tấm lòng nhân ái của họ.
Trong lúc nghỉ trưa, hắn biểu hai em ngồi lên xe chạy một vòng nông trại và nói sự tình cho chúng biết. Ôi! Anh em hắn mừng quá là mừng. Chú lớn phát ngôn:
– Vậy là mình có sẵn phương tiện chạy xe về phố tìm việc rồi anh Tư héng?
– Mấy hôm nay tụi em lo quá, không biết anh Tư tính sao mà lặng yên. Chú nhỏ nói vào.
Hắn cười toe:
– Chưa tính được thì đâu có gì để nói!
Những ngày còn lại, vừa làm việc vừa thăm dò nơi ăn chốn ở sắp tới; thế nhưng tới ngày Thứ Sáu cuối cùng vẫn chưa thấy ánh sáng… Dù vậy, trong thâm tâm vẫn tin tưởng thế nào cũng có phương cách giải quyết, vì từ lúc rời trại tỵ nạn tới giờ toàn gặp những người tốt bụng luôn sẵn lòng giúp đỡ. Từ ấy đến nay mọi việc vẫn được suôn sẻ.
Buổi trưa ông quản đốc gọi anh em hắn vào văn phòng để chào từ biệt. Ông hỏi mấy anh em có thay đổi ý định không. Hắn xác định với ông ta hôm nay là ngày cuối cùng, mọi việc xếp đặt xong hết rồi, mai sẽ lên đường. Ông bùi ngùi nói lời chia tay và cầu chúc mọi việc may mắn. Ông cho ba anh em về sớm để sửa soạn; đưa chi phiếu tiền lương cuối cùng, tặng thêm mỗi người $100 tiền mặt để làm lộ phí, bắt tay nồng nhiệt và chúc may mắn.
Trước khi kịp quay đi, ông lặp lại câu đề nghị, “Anh em muốn trở lại làm việc bất cứ lúc nào.” Anh em hắn cảm động đến ứa nước mắt trước tấm lòng cao thượng của họ. Ba anh em làm việc cật lực ngày 8 tiếng và mỗi tuần lãnh về chỉ có hơn một trăm, vậy mà được tặng tới $300 sau khi vừa bán vừa cho chiếc xe khá tốt, trả luôn bảo hiểm… không cảm động sao được!
Anh em hắn chào tất cả mọi người. Ai cũng bùi ngùi nói lời từ biệt và chúc lành. Hắn lái xe ra về, chực nghĩ đến David – người bạn Mễ mới quen vài tháng qua là công nhân viên của Sở thất nghiệp Pearsall đã giúp anh em hắn tìm được công việc nầy khi vừa nghỉ việc nông trại. Cũng là người tìm giúp anh em hắn tìm được nơi cư trú hôm nay; biết anh em hắn thích đàn hát nên cho mượn chiếc đàn guitar làm phương tiện giải trí. Và khi vô làm mới biết công việc hãng không cần phải mướn thêm người làm, chỉ là sau khi nghe hoàn cảnh của anh em hắn, nên đồng ý mướn với lương tối thiểu chỉ để làm việc lặt vặt mà cũng không hỏi gì thêm.
Về tới nhà, hắn bỗng nảy ra quyết định đi ngay hôm nay thay vì sáng mai như dự định. Hai chú em nghe thế vui ra mặt, đồng ý liền. Hắn qua mượn điện thoại ông chủ nhà gọi cho David biết rằng anh em hắn sẽ đến từ giã về phố. David rất bất ngờ, im lặng một lúc mới hỏi:
– Tụi mầy không đùa với tao đấy chứ?
– Chuyện quan trọng mà đùa sao được David. Hắn trả lời.
– Vậy mầy lo cách nào để có thể thuê nhà dưới phố? Rồi việc làm nữa?
– Để tao tới đó gặp nhau rồi nói chuyện thêm.
Anh em hắn khuân đồ đạc chất vào xe, mang theo chiếc đàn trả cho David, rồi qua từ biệt ông bà chủ nhà, trả chìa khoá. Ông bà cũng giật mình hỏi sao đã nói sáng mai mới lên đường? Hắn nói được cho về sớm nên đi luôn cũng tiện. Lưu luyến cám ơn và chia tay ông bà. Ông bảo chờ ông một chút, xong đi tới bàn viết hý hoáy viết trên một mẩu giấy nhỏ rồi trở lại đưa cho hắn với lời dặn:
– Đây là tên, địa chỉ và điện thoại nhà của gia đình con trai chúng tôi ở Houston, là gia đình mà các cháu đã gặp mấy tuần trước đó. Chúng nó cũng nói tốt về các cháu sau lần gặp gỡ đó. Về Houston nếu có cơ hội cứ tới thăm chúng nó. Chúng tôi sẽ báo trước.
Cầm tờ địa chỉ trong tay, hắn bỗng thấy hình bóng của cô bé Deana hiện đầy trong nỗi nhớ:
– Cám ơn ông bà, tôi sẽ thăm họ khi có cơ hội. Ông bà giữ gìn sức khoẻ. Chúng tôi xin tạm biệt. Nếu có lần trở lại nơi đây nhất định sẽ đến thăm ông bà.
Anh em hắn bước ra khỏi nhà, nhìn thêm lần cuối nơi đã dung dưỡng anh em hắn mấy tháng qua; lòng buồn buồn nhìn những cụm hoa cúc trước sân mà anh em hắn giúp bà cụ săn sóc mỗi chiều đi làm về nay đã đầy nụ vàng chuẩn bị rực rỡ vài tuần nữa đón mùa thu mới. Họ lên xe chạy tới sở thất nghiệp. Tới nơi đã thấy David đứng chờ trước cửa.
Thấy chú em cầm chiếc đàn đi tới, David khoát tay lia lịa, “Tụi mầy giữ lại đi, quà tặng của tao cho anh em mầy đấy. Giữ làm kỷ niệm.” Thấy David có vẻ dứt khoát, hắn cám ơn và bảo chú em mang đàn trở lại để vào xe. Hắn nói thật với David về hoàn cảnh hiện tại. David giật mình, ngó hắn chăm chăm, “Mầy thật là điên! Tao không nghĩ ai điên hơn mầy với quyết định như vậy.”
– Tao biết – Hắn gãi đầu nói tiếp – nhưng hai đứa em tao nó không thích nghi được với cuộc sống nầy và tao có bổn phận phải thay cha mẹ tao lo cho chúng nó. Tụi tao đã quyết định phải đi thôi.
David lắc đầu lia lịa:
– Tao chưa thấy ai liều lĩnh hơn chúng mầy. Đành vậy, vào văn phòng, tao viết cho mầy một thư giới thiệu với sở thất nghiệp ở San Antonio.
David vừa nói vừa ngồi vào bàn giấy gõ máy chữ lọc cọc. Trong khi đó hắn bảo hai chú em ra ngoài đợi. Ngồi ngó nó chăm chú làm việc với cái mặt buồn thiu lòng hắn cũng nặng trĩu một nỗi buồn và cảm động. Khoảng 5 phút sau, David đưa hắn một phong bì và dặn đi dặn lại.
– Sáng Thứ Hai chúng mầy đến ngay văn phòng ở địa chỉ trong thư và trao thư nầy cho ông Robertson, giám đốc của sở. Tao chắc ông ta sẽ tìm được việc cho anh em mầy ngay. Thôi tụi mầy đi ngay đi kẻo tối. Nhưng tối nay mầy có chỗ ở rồi chứ?
– Có lẽ về ngủ tạm với bạn tao rồi Thứ Hai sẽ xoay trở.
Nói xong hắn mới sực nhớ là mấy hôm nay chưa gọi cho Phát xác nhận ngày về. Hắn mượn điện thoại trên bàn David gọi.
Điện thoại reng rất lâu mà không thấy ai bắt. David ngó thẳng vào mặt hắn khi hắn buông điện thoại:
– Không ai trả lời thì mầy tính sao?
– Chắc nó loanh quanh đâu đó. Tao đã nói nó mấy tuần trước rồi. Thôi tụi tao vọt nha. Tao sẽ tìm cách liên lạc nó sau.
David với vẻ mặt buồn xo, lắc đầu chán nản:
– Trong đời tao chưa từng biết có người liều lĩnh như chúng mầy đây! Chúc may mắn.
Khoảng đường gần 60 dặm nhưng vì là chiều Thứ Sáu nên trên đường có lắm xe qua lại. Phải mất hơn hai tiếng mới về tới nhà Phát. Nhà cửa vắng tanh. Gõ cửa hồi lâu không thấy tăm dạng. Hắn nghĩ có lẽ Phát không biết anh em hắn về chiều nay nên đi chơi đâu rồi. Lỗi của hắn thì đâu có trách ai được. Kiên nhẫn chờ thêm một tiếng cũng chẳng thấy ai trong khi hoàng hôn đã bao phủ chung quanh.
Nhìn hai chú em co ro vì hơi lạnh hắn cảm thấy xót ruột quá chừng, chắc phải tìm chỗ trọ qua đêm. Chưa biết hỏi thăm ai, chợt thấy chiếc xe cảnh sát sắp đi ngang, trong đầu hắn bỗng loé lên hình ảnh anh cảnh sát công lộ lần chạy quá tốc độ tháng trước… Cảm tình đó khiến hắn giơ tay ra dấu chặn xe lại. Đợi xe tấp vào lề, hắn đến bên cửa nói:
– Chào anh cảnh sát. Anh em chúng tôi là dân tỵ nạn Việt Nam, vừa ở Pearsall về không rành đường sá ở đây, tính tới ở tạm với người bạn qua đêm mà họ không có ở nhà. Bây giờ chưa biết làm sao, anh giúp chỉ giùm quán trọ nào rẻ tiền, an toàn gần đây để ngủ qua đêm được chứ?
Thấy anh cảnh sát nhướng mắt có vẻ ngạc nhiên. Ông ta bước xuống lề:
– Ồ, các anh là người Việt tỵ nạn huh? Tôi tên Jack, cựu Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, từng đóng ở Khe Sanh từ ’70 tới ‘72. Rất vui gặp lại người Việt.
– Oh! Hân hạnh gặp anh, tôi là T., hai em của tôi tên B. và C. Tôi cũng là cựu phi công KQVNCH, chạy thoát khỏi Việt Nam cuối ngày 29 Tháng Tư. Tôi và nhân dân Miền Nam chân thành cảm tạ anh, cảm tạ những quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh cho lý tưởng tự do trên quê hương đất nước khốn khó của chúng tôi.
Anh cảnh sát thân thiện đưa tay ra bắt cả ba anh em hắn rồi quay qua hỏi hắn:
– Bộ anh không liên lạc trước với bạn sao mà về không gặp?
– Tiếc là tôi quên xác nhận ngày về với nó, mãi tới sáng nay mới nhớ thì gọi không gặp. Tôi tưởng nó không đi đâu nên nghĩ về cũng sẽ gặp. Ai ngờ!
– Các anh cần chỗ ngủ tối nay phải không? Được rồi, tôi có đề nghị như vầy nhưng anh đừng nghĩ tôi xúc phạm các anh nghen.
– Anh nói đi!
– Tôi biết các anh mới đến chắc không có nhiều tiền, anh chạy xe theo tôi. Tôi đưa các anh tới một chỗ tôi quen biết để ở đỡ tối nay mà không phải tốn tiền.
– …
– Rất tiếc tôi phải đi tuần suốt đêm nay nên không trực tiếp giúp các bạn được; tuy nhiên, tôi biết có một chỗ tử tế cho các bạn trú ngụ qua đêm.
Hắn không biết Jack sẽ đưa đi đâu nhưng có lòng tin vào anh cảnh sát. Có được chỗ trú ngụ qua đêm là ổn rồi. Mai tính tiếp.
– Tôi tin lời và cám ơn anh rất nhiều. Tôi sẽ chạy theo xe anh.
Jack móc túi đưa cho hắn tấm danh thiếp, dặn nếu gặp khó khăn gì gọi cho anh ấy, rồi lên xe chạy dẫn đường. Chạy quanh quẹo khoảng 15 phút đến một nơi, thấy trước cửa có nhiều người sắp hàng. Jack đậu xe, ra hiệu cho anh em hắn đợi trong xe, rồi anh đi thẳng vào văn phòng. Một lúc, anh ra ngoắc tay ra hiệu anh em hắn đi vào. Jack đưa anh em tới trước mặt một người đứng tuổi rồi giới thiệu:
– Đây là ông Tom, quản lý khu nhà tạm trú nầy. Ông ấy sẽ giúp ba anh em có chỗ ở tối nay.
Ông Tom đưa tay ra bắt tay ba anh em hắn:
– Chào đón các bạn. Tôi nghe ông Jack nói hoàn cảnh của các bạn rồi. Ở đây là khu tập thể của những người vô gia cư ngủ qua đêm. Tôi sẽ lo chỗ ngủ cho các bạn đêm nay. Yên tâm nhé. Nhớ là 6g sáng thì mọi người đều phải thức dậy, dọn dẹp sách sẽ chung quanh chỗ nằm của mình, đến phòng ăn lãnh phần ăn sáng xong là rời khỏi đây.
Nghe ba chữ “vô gia cư” hắn mủi lòng muốn trào nước mắt. Nhưng Jack ngó hắn gật đầu:
– Ở đây dù là nơi ngủ qua đêm của những người vô gia cư nhưng tôi biết chưa từng xảy ra việc gì đáng tiếc. Ông Tom là một người rất tử tế, đối xử đồng đều với tất cả mọi người. Tin tôi đi, nếu không an toàn tôi đã không mang các anh đến đây. Bây giờ tôi phải đi làm việc, chúc may mắn. Gọi tôi bất cứ lúc nào anh cần.
– Cám ơn Jack. Chúng tôi sẽ ngủ tạm đêm nay ở đây.
Sau khi chia tay với Jack. Ông Tom biểu ba anh em theo ông ta vào khu nhà ngủ. Ông chỉ một chiếc giường tầng và tầng dưới một giường bên cạnh trông cũng tươm tất:
– Ba anh em tạm nghỉ chỗ đó, tôi sẽ mang thêm mền gối sạch tới. Yên tâm, ở đây rất an ninh, dù vậy nên giữ đồ riêng tư cẩn thận. À mà ba anh em ăn tối chưa?
Hắn ngập ngừng nói:
– Dạ chưa có cơ hội.
– Ăn pizza nhé?
– Dạ vâng!
Ông Tom quay đi, anh em hắn tới giường ngồi nhìn nhau buồn bã, cười gượng gạo. Hai chú em từ đầu đến cuối không nói một câu nào, cứ tò tò đi theo làm theo. Hai chú đứa 17, đứa 19 mà vô tư như trẻ thơ. Có lẽ ở đất lạ quê người, ngôn ngữ không thông thạo nên hành xử như vậy chứ ở Việt Nam lanh hết biết. Chú lớn bây giờ mới mở miệng:
– Đúng mà! Anh em mình đúng là vô gia cư!
Ông Tom trở lại với mền gối và một hộp pizza lớn với ba chai nước lạnh.
– Dùng tối đi rồi đi ngủ. 6g sáng thức dậy tới phòng ăn lấy phần ăn sáng trước khi rời khỏi đây nhé. Vâng ai cũng phải rời đây 6g chứ không riêng gì các bạn.
– Cám ơn ông Tom rất nhiều. Chúng tôi may mắn được chỗ ngủ tối nay nên mừng lắm.
Ông Tom quay lưng chúc ngủ ngon. Còn lại anh em hắn cố nuốt pizza mà nuốt không vô. Chú nhỏ nói với giọng sũng nước mắt:
– Không biết ba mẹ và anh chị em bây giờ ra sao!
– Để từ từ ổn định rồi anh sẽ tìm hỏi. Hắn an ủi.
Một đêm ngủ đầy mộng mỵ. Ngủ ít mà lo toan cho ngày mai thì nhiều. Chú nhỏ có lẽ nỗi nhớ nhà luôn đè nặng tâm tư nên đêm ngủ thấy mấy lần khóc gọi mẹ ơi! Hắn cũng ứa nước mắt nhớ nhà nhưng vì là anh lớn nên phải luôn chứng tỏ bình thản với hiện tại. Giấc ngủ chập chờn đến rạng đông, thấy mọi người chung quanh xôn xao gọi nhau thức dậy. Hắn không có đồng hồ nhưng chắc đã đến giờ phải rời khỏi đây.
Gọi hai chú nhỏ uể oải lầu bầu nhưng cũng phải thức dậy, xếp giường gối ngay ngắn, tìm nơi làm vệ sinh xong đến văn phòng chào từ giã ông Tom. Ông Tom biểu lấy thức ăn sáng trước khi đi nhưng hắn nói lời cám ơn và từ biệt. Ông Tom chúc may mắn rồi dặn thêm:
– Nếu tối nay các bạn còn cần chỗ ngủ cứ trở lại.
– Cám ơn ông, chúng tôi hy vọng người bạn trở về nhà hôm nay, nếu vẫn không tìm được chỗ ngủ thì chắc sẽ đến nhờ ông giúp nữa.
Ba anh em lên xe, nhắm hướng nhà Phát chạy tới.
Nhà Phát vẫn đóng cửa im lìm. Chắc là dịp cuối tuần nên nó đưa vợ con đi chơi đâu đó rồi. Anh em hắn chạy vòng vòng tìm một quán ăn nhỏ ăn sáng rồi ngồi đồng gần hơn tiếng đồng hồ. Cuối cùng vẫn không biết làm sao, bàn tính với nhau chạy về thăm bà già bảo trợ rồi tính sau. Dặn với nhau đừng nói gì với bà về tình cảnh hiện tại.
Bà Perrin mừng đón. Bà nói thằng John – con trai bà – vừa đi thăm nông trại, có lẽ chiều mới về. Vào nhà ngồi chơi, bà hỏi thăm “việc ăn ở hiện tại ra sao, công việc nông trại chắc chắn là vất vả lắm.” Bà tỏ vẻ hối tiếc là không thể giúp gì hơn được. Bà hỏi đủ thứ chuyện nhưng anh em hắn cố ậm ừ cho qua; vậy mà bà nói, “Mới có mấy tháng mà hai thanh niên nầy đã nói và hiểu được khá nhiều tiếng Mỹ rồi đó.”
Bà có biết đâu từ ngày rời vòng tay cưu mang của bà để theo ông chủ nông trại về làm ruộng rẫy, rồi mưa nắng chịu không nổi phải bỏ việc qua làm cho hãng mua bán xe khá lớn trong vùng. Rồi bây giờ đang làm một việc liều lĩnh gần như điên rồ mà dẫu bà có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong câu chuyện, bà khuyên anh em cố gắng làm việc chăm chỉ, để dành thêm ít tiền, nên tính chuyện đầu năm tới trở lại phố lo việc học hành. Anh em hắn cố tỏ ra vui vẻ cho bà yên lòng; hắn khoe với bà đã mua được chiếc xe với giá rẻ mạt. Bà hơi bất ngờ nghe giá mua, gật đầu, cảm tạ Chúa, tấm tắc khen người tốt.
Nói chuyện được một lúc lâu, hắn nói với bà là hôm nay về thăm bà và John nhưng rất tiếc John không có ở nhà. Buổi trưa anh em hắn muốn mời bà dùng bữa ở một nhà hàng nào bà ưa thích nhất. Bà không chịu đi nếu không để bà trả tiền. Hắn cũng không muốn bà phải tốn kém thêm trong khi bà sống với đồng lương hưu ít ỏi. Hắn xin phép cho anh em qua thăm ông bà Johnson, ông bà hàng xóm tốt bụng – người đã mua cho anh em hắn bộ nồi niêu soong chảo rồi đánh xe đưa anh em hắn tới nông trại dạo nọ.
Nhà ông bà Johnson chỉ cách bà Perrin mấy căn, anh em vừa đi bộ vừa dặn nhau đừng tiết lộ hoàn cảnh mình cho ông ấy biết. Ông bà Johnson cũng vui mừng chào đón, nhất là ông. Ông tỏ vẻ đặc biệt quan tâm đến đời sống hiện tại của anh em hắn. Thấy người ta ai cũng quan tâm đến mình, lòng hắn vô cùng xúc động nên chỉ muốn cho họ yên lòng, đành phải giấu biến chuyện riêng tư. Hắn chỉ nói nhân cuối tuần chạy về thăm bà Perrin, thăm ông bà rồi trở lại.
Từ giã ông bà Johnson và bà Perrin, hắn đề nghị với hai chú em, đi chợ mua bánh mì, thịt, và nước uống rồi ra ngoài công viên ăn trưa, đi dạo, chờ Phát về. Dù sao cũng yên tâm chỗ ngủ tối nay nếu Phát đi chơi chưa về tới. Hắn cố gắng làm tỉnh để hai chú nhỏ yên tâm.
Không bao lâu đã tới 5g chiều. Ba anh em chạy tới nhà Phát gõ cửa. Vẫn không thấy tăm hơi gì cả. Hắn nghĩ dù Phát có đi đâu thì tối Chủ Nhật cũng sẽ về để hôm sau còn đi làm. Hắn quyết định anh em phải trở lại chốn “vô gia cư” thêm một đêm nữa.
Ông Tom vui đón anh em hắn trở lại. Cũng như chiều hôm qua, ông ân cần chỉ chỗ ngủ, mền gối và nhắc lại quy định. Cũng đề nghị cho ăn tối, nhưng anh em hắn nói đã ăn rồi, chỉ xin ba chai nước và nói chắc rằng, chiều mai thì bạn hắn nhất định sẽ về.
Trằn trọc mãi đến gần sáng, chợp mắt được một lúc thì mọi người đã lao xao thức dậy. Và cũng như hôm qua, anh em hắn nói lời tạ từ với ông Tom sau khi vệ sinh cá nhân. Hắn chạy thẳng tới chợ mua cà phê và bánh ngọt, và những thức cần dùng cho nguyên ngày rồi anh em trở lại công viên ăn sáng và tìm băng ghế nằm ngủ gà ngủ gật.
Hai chú em hỏi nếu anh chị Phát không về hôm nay thì mình làm sao. Hắn tỉnh bơ nói, “Chắc thế nào anh chị cũng về để mai còn đi làm chứ. Trong trường hợp không về thì mình lại… “vô gia cư!” Ba anh em cùng cười méo xẹo sau câu nói nửa đùa nửa thật của hắn.
4g chiều chạy tới nhà Phát. Vũ như cẩn là “vẫn như cũ”, cửa đóng then cài. Ba anh em ngồi trong xe trước nhà chờ đợi…
Đang ngon giấc thì choàng tỉnh vì tiếng đập cửa. Mở mắt ra thấy Phát đứng đó. Mừng ơi là mừng. Hai chú em nhảy xuống xe ôm chầm ông anh bạn.
– Sao mấy anh em về mà không báo trước? Phát ngó hắn hỏi.
– Tao đâu có biết mầy đi chơi nơi khác!
– Về từ lúc nào mà ngủ ở đây?
– Về từ chiều Thứ Sáu…
– Ôi trời ơi! Rồi tụi mầy ở đâu mấy hôm nay?
– Ôi chuyện dài, vào nhà rồi kể.
Khi mọi người an vị, hắn kể đầu đuôi, vợ Phát ngồi khóc ngon lành. Hắn xin ngủ nhờ, ngày mai chắc mọi việc rồi sẽ ổn.
Sau cùng Phát nói:
– Thôi được rồi, đừng lo lắng nữa. Anh em đùm bọc với nhau. Tụi mầy yên tâm ở tạm với gia đình tao. Nhà có hai phòng, anh em mầy ở tạm phòng bé Thảo.
Nói xong hắn quay qua nói với vợ lo việc ăn tối. Lan, vợ Phát nói phở đã nấu sẵn, chỉ hâm nóng lại thôi. Lan đi vào bếp, Phát mở tủ lạnh mang ra bốn chai bia chia cho mỗi người. Hai chú em vui quá. Chú nhỏ vui với bé Thảo con gái của Phát, còn chú lớn theo hai anh ra ngoài hiên uống bia, hút thuốc bàn chuyện sắp tới…
Ôi chai bia thật ngọt ngào, điếu thuốc cũng rất thơm tho. Lòng hắn ấm lại, bồi hồi giống như cảm giác ngày xưa sau mỗi lần xung trận trở về căn cứ. Phát luôn miệng nói, “Cứ bình tâm mà ngủ cho lại sức. Trời sanh trời dưỡng, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.” Được một lúc thì Lan gọi vào ăn tối. Lan ngồi nhìn mấy anh em ăn uống ngon lành mà cứ ứa nước mắt. Sau khi ăn uống no nê, anh em hắn ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi đi ngủ sớm. Nằm xuống không bao lâu thì cả ba đã mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ – một giấc ngủ thật bình an và phó mặc.
7g sáng hôm sau, Phát dậy đi làm. Anh em hắn cũng dậy theo. Sau khi cà phê thuốc lá, Phát rời nhà. Anh em hắn chuẩn bị tinh thần một lúc rồi lên xe chạy tới sở thất nghiệp theo địa chỉ của David cho.
Khi cửa mở, hắn vào xin gặp ông Robertson. Cô thư ký biểu anh em hắn ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau cô ta mời anh em hắn vào phòng. Hắn chào hỏi và trình thư của David. Thấy ông Robertson vừa đọc thư vừa chau mày liếc nhìn hắn. Thêm vài phút nữa, ông đặt thư xuống bàn giấy rồi ngẩng mặt hỏi hắn:
– Mấy hôm nay các anh ổn chứ?
Hắn nghĩ phải nói thiệt hoàn cảnh hiện tại để may ra ông ta tìm cách giúp nhanh chóng hơn.
– Thưa ông, chúng tôi về tới San Antonio chiều tối Thứ Sáu gặp lúc gia đình người bạn duy nhất đi vắng nên chúng tôi đã phải ngủ tạm hai đêm tại trung tâm vô gia cư. Đêm qua ngủ nhà bạn nhưng nhà chỉ có hai phòng nhỏ cho ba người, chắc không thể ở lâu được. Chúng tôi hy vọng ông giúp được việc làm ngay để tìm cách thuê nhà ở.
Nghe xong ông “kêu trời” (Oh my God”):
– Theo David nói các bạn đã làm nông trại, chịu không nổi nghỉ, xin làm cho hãng mua bán xe hơi, tổng cộng hơn ba tháng và không có kinh nghiệm gì khác. Vậy thì tôi biết kiếm việc gì cho bạn đây?
Hắn sôi nổi nói:
– Dạ thưa ông, cá nhân tôi đã học bay nhiều loại máy bay khác nhau mà không gặp trở ngại nào, bây giờ ông kiếm được việc gì tôi cũng có thể làm và bảo đảm học hỏi mau chóng.
– Tôi cũng tin như thế. Tôi có nhiều bạn bè tham chiến ở Việt Nam về, giải ngũ tìm việc cao lương cũng rất khó khăn. Rất tiếc tôi không thể tìm việc bay bổng cho bạn được mà chỉ có thể tìm cho các bạn những việc chân tay, lương thấp vì không kinh nghiệm.
– Vâng được, miễn lo được chỗ ăn chỗ ở tốt rồi chúng tôi sẽ tìm cách tiến thân sau.
– Ừ nhỉ! Lại tứ cố vô thân, không có chỗ ở nữa!
Nghe nhắc tới chỗ đau hắn xụ mặt nói không nên lời. Ông Rabertson ngó anh em hắn một lúc rồi nói:
– Bây giờ thì các bạn ra phòng ngoài đợi tôi một lúc. Để tôi gọi điện thoại một vài nơi xem sao. Tôi rất thông cảm hoàn cảnh các bạn. Tin tôi đi, tôi sẽ cố gắng.
Ngồi chờ cả tiếng đồng hồ sốt ruột quá chừng. Hai chú em hết đi loanh quanh lại ngồi xuống than:
– Lâu như vậy không biết ông ta có giúp được anh em mình không nữa!
Hắn giả vờ vững lòng tin:
– Lâu như vậy chắc là sắp có tin tốt.
Đợi thêm một lúc nữa thì được cô thư ký mời anh em hắn trở lại phòng ông Robertson. Thấy ông vẫn đang cười nói với ai đó qua điện thoại. Chỉ nghe ông nói “Tuyệt vời” rồi gác điện thoại, ngả lưng vào ghế với nụ cười rất tươi:
– Ơi những người bạn trẻ của tôi, thật là may mắn, Chúa đã giúp các bạn. Chuyện của các bạn coi như đã giải quyết xong! Chúc mừng!
Nghe và thấy phản ứng của ông Robertson, anh em hắn cũng vui mừng ra mặt. Chưa kịp nói gì thì nghe ông ấy tiếp.
– Tôi nghĩ đây là tin rất vui. Ngay hôm nay, anh em bạn có thể dọn vào một căn chung cư hai phòng ngủ trong khu chung cư thuộc thành phố, ngay đường Durango sát phố nên rất tiện cho mọi sinh hoạt; giá thuê $125/tháng bao luôn điện nước. Bất cứ ngày nào ổn định chỗ ăn ở, ba anh em được mướn phụ việc sửa chữa trong khu chung cư nầy. Ngày làm 8 tiếng. Trả lương mỗi hai tuần. Vì không ai có kinh nghiệm nên sẽ bắt đầu với số lương tối thiểu, sau sáu tháng làm việc, người ta sẽ xem xét lại. Các bạn nghĩ sao?
– Chúng tôi vô cùng biết ơn ông Robertson. Thật bất ngờ ông có thể giúp chúng tôi mọi thứ cùng lúc như vậy. Chúng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ông.
– Bạn cầm danh thiếp của tôi tới gặp ông Lucas Wright trước buổi trưa. Cứ đưa danh thiếp tự khắc ông ta biết sẽ làm gì. Còn nữa. Làm cho thành phố 8 tiếng một ngày, các bạn sẽ có dư giờ để ghi tên đi học vào buổi tối trong mùa xuân tới. Tôi tin các bạn sẽ thành công.
Từ biệt ông Robertson, anh em hắn đi ngay qua khu housing. Gặp ông Wright và mọi thứ suôn sẻ giống như lời ông Robertson đã nói.
– Chào các bạn, tôi đã nói chuyện nhiều với ông Robertson về trường hợp các cậu. Tôi rất vui giúp được các cậu ổn định cuộc sống. Làm việc với chúng tôi dù lương thấp nhưng cũng được thành phố tài trợ phần nào chi phí nhà ở và điện nước. Các cậu có thể dọn vào ngay hôm nay, tôi sẽ nói chuyện với Doug và hắn sẽ là người hướng dẫn mọi việc cần thiết cho các cậu từ lúc nầy. Doug là giám thị của đội sửa chữa vì vậy các cậu sẽ làm việc theo sự chỉ dẫn của hắn. Các cậu sẽ học hỏi rất nhiều điều hay ở Doug. Đừng bận tâm gì cả. Chúc mừng!
Nói xong ông gọi thư ký bảo giúp anh em hắn điền và ký vào những giấy tờ cần thiết. Ông cũng bảo thư ký liên lạc gọi Doug về văn phòng gặp ông ta.
Khoảng nửa tiếng sau, Doug ra khỏi văn phòng ông Wright, đến bắt tay và tự giới thiệu với anh em hắn. Bảo anh em theo hắn về phòng trọ.
Phòng trọ chỉ cách văn phòng chính khoảng 5 phút lái xe. Đến nơi, Doug đưa anh em hắn lên lầu hai của một khu chung cư, mở cửa và giới thiệu căn phòng. Nhà trống trơn, thảm mới thay. Mùi sơn mới còn nồng nặc. Tủ lạnh đang chạy nhưng chẳng có gì bên trong. Tất cả cửa sổ đều mở toang như để cho mùi nước sơn bay ra. Điện nước đã có đầy đủ. Doug giao chìa khoá với lời dặn:
– Đây là phòng trọ của các bạn. Bây giờ tôi trở lại làm việc, sẵn xem trong các kho chứa tìm giường nệm cũ còn tốt sẽ mang lại biếu các bạn. Các bạn tìm mua chăn mền gối để dùng. Mùa lạnh sắp đến rồi đấy. Và khi nào các bạn sẵn sàng đi làm thì lên văn phòng thông báo, họ sẽ gọi cho tôi và tôi sẽ đến đó hướng dẫn các bạn đến nơi làm việc. Làm việc cũng chỉ vòng vòng mấy khu chung cư nầy thôi, tổng số khoảng một ngàn căn và một đội ngũ sửa chữa thêm các bạn nữa là 30 người. Làm việc tương đối khoẻ chứ không quá sức các bạn đâu.
– Vậy thì sáng ngày mai chúng tôi có thể đi làm được rồi. Gia sản chúng tôi nằm hết trong cốp xe nên sẽ chẳng tốn bao nhiêu thì giờ để dọn. Có lẽ chỉ nội trong ngày nay chúng tôi sẽ đi chợ mua được hết những đồ gia dụng cần thiết. Sáng mai 7:45am, ông đến đây rồi chúng tôi chạy theo ông tới chỗ làm.
– Vậy thì tốt thôi. Tôi sẽ báo văn phòng biết để làm sổ lương cho các bạn. Hẹn sáng mai đi làm nhé. Trễ nhất 8g tôi có mặt dưới bãi đậu xe.
Doug rời đi và ba anh em hắn vui sướng, nằm lăn trên thảm giữa nhà, nhìn nhau như không tin mọi chuyện lại có thể dễ dàng đến như vậy. Từ lúc bất thình lình rời Pearsall đến giờ toàn gặp người tốt bụng. Hắn nghĩ có lẽ thân phận tỵ nạn Việt Nam và cái mác “cựu phi công” đã giúp hắn tìm gặp được sự cảm thông sâu xa của những tấm lòng nhân ái. Dù muốn dù không thì số phận “vô gia cư” của anh em hắn cũng đã tạm chấm dứt từ lúc nầy; lại có công việc làm rất thích hợp cho cả ba anh em cùng lúc. Hắn thầm cảm tạ Trời Phật đã phò hộ cho anh em hắn vượt qua những khó khăn tưởng rằng khó để vượt qua.
Anh em hắn vừa sắp xếp đồ đạc xong thì thấy Doug và hai người giúp việc khiêng lên phòng hai khung giường và hai bộ nệm cũ nhưng không tệ lắm. Xong họ từ giã ra đi. Doug lặp lại, “Sáng mai 8g nhé.”
Thời gian còn lại trong ngày, anh em hắn vui vẻ đi mua sắm những vật dụng cần thiết, đi chợ mua một ít thức ăn cho những ngày sắp tới, kể cả một thùng bia Texas Lone Star để ăn mừng. Chỉ ba ngày thôi mà anh em hắn đã vượt qua một đoạn đường rất xa, rất khác biệt. Bây giờ thì gánh lo âu, niềm bất an đã thật sự được để xuống.
Buổi chiều liên lạc với Phát. Vợ chồng và bé Thảo qua, mọi người cùng nấu nướng, ăn uống với nhau trong niềm vui sum họp và đón chào cuộc đời mới của anh em hắn.