Trời chiều lạnh đến không thể chịu được. Em đi trên con đường của một đất nước xa lạ. Hai bên là hàng cây mùa đông gầy khẳng khiu, lá đỏ hoạch. Buồn rưng rưng.
Lá khô đổ ngập gốc sầu, cây cũng buồn nên không còn lá đổ, em cũng sầu nên từ đâu màn sương bổng nhòa mặt đất… Em bước đi lạc lõng, rừng hoang vu quá và em càng nhỏ bé, như chiếc lá khô dẫy chết. Em muốn mình vô tri như chiếc lá, ngu ngơ một đời, sinh ra và lìa đời ngậm tăm không nói. Bởi hạnh phúc hôm qua không còn là hạnh phúc hôm nay nữa.
Em khóc, vì buồn như rừng chiều lá đổ. Em tê tái ngập lòng như từng hạt bông tuyết đang phất phới bay,bám đầy áo em. Trời giữa không, lạnh run. Em chờ xe bus mà muốn bỏ quay về gian phòng ấm, nhưng lòng buồn đau, em muốn đứng mãi nơi đây, chôn chân làm tượng đá, trơ vơ giữa trời tuyết đổ.
Và em lịm chết trong nỗi buồn- không người chia sẻ. Nơi nửa vòm trời xa cách có gia đình thương yêu, cha mẹ cùng anh chị em sum vầy. Khi bước chân ra đi, ôm con theo chồng là me em đã khóc, như vĩnh biệt. Me lo sợ đại dương ngàn trùng nguy hiểm và biển đời còn nhiều cạm bẫy hiểm nguy hơn, mà con gái mẹ lại vụng dại. Làm sao chống đỡ?
Me nào biết rằng cạm bẫy đó, ngày đêm bên cạnh con. Dẫu có ở nhà với me cũng nào tránh khỏi, me ơi!!
***
Nhớ những ngày còn bên gia đình, những mùa xuân với lễ tết êm đềm, có T.V., có bạn bè cùng thầy cô dấu ái. Em đợi chờ đêm giao thừa của mùa xuân ở tuổi mộng mơ, đang yêu và được yêu. Hạnh phúc như mơ.
Ôi,những đêm giao thừa của những năm cuối cùng làm nữ sinh đó em nào quên được. Khí ấm xuân hồng trong lành làm sao, hoa mai vàng rực rỡ, hoa cam, hoa đỏ, cùng những cành lá xanh tươi thắm reo vui ngoài sân nhà.
Ồ, xuân – ồ, tết đây rồi!!
Và đêm đen, đêm tối mù màu mực thẳm, đêm của giao thừa. Những cành hoa sứ trắng loáng thoáng trong bóng đêm, thơm dịu dàng. Me mang bàn hương ra cúng giữa trời. Trong nhà, ngoài sân hương trầm nồng ấm quyện vào không gian, thơm thoang thoảng. Một lọ hoa tươi, một dĩa trái cây, ý nghĩa lời nguyện cầu một năm tốt đẹp.
Ơi quê hương, ơi lễ tục muôn đời em yêu. Me trang trọng trong chiếc áo tràng lễ Phật, bọn em cũng lễ theo, Ba đi chùa từ chiều để khuya về xông đất nhà sớm. Trong gió đêm, em nghe tiếng thì thầm: Năm mới- năm mới…
Em se sẻ hé cổng nhìn ra ngoài ngõ, người trong xóm cũng đang lễ giao thừa. Ánh nến và mùi nhang trầm của những bàn hương cúng giao thừa rải dài hai hàng, thật đẹp. Xa xa tiếng pháo lẻ tẻ đì đùng nổ. Trên trời những chiếc pháo bông, lại có những trái hỏa châu màu thật đẹp, tô điểm bầu trời nhung đen thẳm.
Trong nhà, radio vang vang lời chúc mừng một năm mới. Tiếng trống, tiếng phèn rộn rã, dồn dập như giục lòng người náo nức đón xuân.
Em nghe trong hồn có một nỗi vời vợi xa xôi. Tình yê, tương lai và tuổi trẻ. Em thấy mình lớn, lớn thật rồi!! Em nguyện cầu trong đêm giao thừa, đì đẹt tiếng pháo -tỏa ngời pháo bông, êm đềm đầm ấm hương trầm và đèn nến.
Ngước mắt dõi nhìn muôn ngàn tinh tú lấp lánh, em tìm ngôi sao của chúng mình. Hai ngôi sao nho nhỏ, xa cách ngậm ngùi, gõ nhẹ từng giọt buồn, nhưng vẫn đăm đắm nhìn nhau, yêu dấu.
Hạnh phúc vấn vương, cùng nổi ước mơ hồng hồng- đẹp như những giọt nước mắt đầu tiên của cuộc tình thứ nhất, đẹp và tinh khiết, như những giọt sương còn ngậm kín trong những bông hoa vừa hé cánh- chưa phai nhạt một chút hương thơm.
Có những hôm bạn em muốn xem ké thư anh. Em đòi nó phải hối lộ ô mai mới cho xem, nó cũng chịu.Và nó xuýt xoa khen tuyệt vời, làm em sướng phổng mũi.
Tấm ảnh của anh, chúng cũng chuyền xuống bàn dưới cho Thanh Hằng và Kim Tuấn xem. Hai nhỏ này thò cổ dài đến tận bàn em phía trên, nói:
-Hôm nào cho tụi này đến nhà, xem mặt “anh hai” mi nghe .
Làm cả bọn cười rúc rích, khiến thầy Bình đi xuống xem các cô nhỏ này làm trò gì. Thầy dạy toán là môn em không bao giờ giỏi được, dù ba cho học thêm, mà chỉ khá hơn thôi.
Thầy Bình có dáng đi đặc biệt hơn các thầy khác, rất khoan thai, nhẹ nhàng như chú mèo và giọng nói trầm ấm Hà Nội xưa, lại kèm hai chiếc răng khểnh rất duyên và có lẽ nhiều nữ sinh “mũi lòng”, như nhỏ “Myllat” ngồi cạnh em. Nó hay thơ thẩn rên rĩ hai câu thơ Vũ Hoàng Chương:
…Ta đợi em từ ba mươi năm,
Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm …
Rồi có hôm vào lớp Myllat sôi nổi nói:
-Mầy có biết tối hôm qua tao làm gì không?
Không đợi em nói, nó kể:
-Tao đến nhà thầy Bình, tao nấp trước sân dưới cửa sổ nhìn vào, thấy thầy đang ngồi chấm bài, bên cạnh là cô Bình mầy ạ. Tao buồn quá chuồn về..
Em thấy thương nó, tuổi chúng em nhiều mơ mộng quá đỗi, nếu không ý thức sẽ dễ bị đau thương. Cho nên em chỉ nhìn và nắm lấy hạnh phúc tuổi ngà này vừa tầm tay với của mình, mà cũng đủ khổ rồi. Cái khổ đó hòa cùng những giọt mật hạnh phúc, như thú đau thương mà anh thường nói.
***
Có lần thầy Bình đang sửa toán trên bảng, em len lén lấy ô mai ra ngậm. Nhưng có cảm giác gay gay sau lưng, nên vừa định cắn một miếng, em đã vội cất nó vào bóp viết, rụt cổ, le lưỡi nói nhỏ với con bạn:
-Eo ơi, thầy Bình thấy tao ăn vụng rồi, nhỏ ơi.
Hai đứa cùng cười,nó bảo:
-Ông í nhìn mi cười kia.
Hú hồn, vì thầy ghét nhất là nói chuyện và nhai tóp tép. Một chút, thầy đến bàn cầm tập em xem và hỏi:
-Sao em không làm hết bài tập ở nhà?
-Thưa thầy, con biết làm những bài kia, còn bài này khó quá con không làm được ạ.
Thầy mủm mỉm cười, bỏ đi lên bục giảng. Danh xưng thầy và con là do cô Nguyệt Minh, tổng giám thị, bắt các nữ sinh phải dùng, nhất là với các thầy, để ngăn ngừa phần nào tuổi học trò lãng mạng dễ đi lạc đường.
Giờ vạn vật của tháng cuối sắp thi tú kép, thầy Tẫm dạy về sự sinh dục động vật. Thầy đã đứng tuổi, rất đạo mạo và chưa lập gia đình, bọn em đều kính mến.Với bài này thầy cũng phải cố gắng dùng những danh từ nhẹ nhàng,giản dị cho bọn em hiểu. Nhưng em vẫn thấy thầy đỏ mặt. Làm sao tránh khỏi điều đó? Lúc thầy vẽ hình cơ quan sinh dục đực và chú thích vào, em nghe tụi nó cười nho nhỏ và trêu nhau tùm lum.
Em cảm thấy khó chịu, vì ba đứa ngồi cạnh em cười vô ý thức với quan niệm không đứng đắn đó, làm em như chai cứng ngồi giữa chúng nó. Em không muốn thầy có quan niệm không tốt về lớp em như vậy. Em im lặng, không hỏi thầy điều gì -bọn nó bảo em đạo đức quá. Nhỏ “Bara” hay phát ngôn bừa bãi hỏi:
-Mầy có bồ mà không thắc mắc hả? anh “nhộng” của mầy mà mầy không để ý à?
Em chỉ cảm thấy như vừa khám phá và hiểu thêm những điều từ lâu như bị cấm kỵ. Một nỗi vui mơ hồ nhẹ nhàng như quả cấm từ từ hiện ra cho em biết,thế thôi.
Chúng em, những ngày đó như “nữ tu trong nhà nguyện, ngoài trần thế xa xôi em nào biết đến.” Em quý yêu trường em, có các thầy cô luôn luôn giữ tâm hồn chúng em được trong sáng. Em đã sung sướng biết bao khi được ủ trong tháp ngà đầy yêu thương đó, thì tại sao em phải bước vào thế giới người lớn như nhỏ bara nói? Tự dưng, như muốn bảo vệ cái trong sáng của mình, em không muốn nói chuyện với nó nhiều nữa.
***
Buổi sáng gần cuối năm học, em lên trường lấy học bạ và sổ điểm. Nhỏ Bạch Tuyết ào ào đến, bảo em đến tiệm ảnh Duy Hy lấy hình đi, đẹp lắm.
Hai giờ đầu thầy Bình cho bọn em học chung với lớp Ap1. Hai giờ sau em không thèm học nữa, định gạo bài vạn vật nhưng thấy buồn buồn, sắp nghỉ hè rồi, sắp thi tú kép rồi.
Thôi, sắp xa tất cả rồi. Mỗi hình ảnh bây giờ là những hoài niệm về sau. Buồn quá,em và nhỏ bạn dắt nhau dạo khắp sân trường và con đường lá me bay, nghe trong hồn như có từng mảnh vụn tan tác.
Ra về, em chạy xe thật chậm, lang thang ngó mông lên hai hàng me chụm đầu giao nhau. Thôi xa rồi tuổi nhỏ, xa rồi một thời nữ sinh ngọc ngà thơ ngây. Em muốn bật khóc. Những đớn đau cũng là những mặn nồng, phải không anh?
Em đến tiệm ảnh Duy Hy ở Tân Định, tình cờ gặp ông bạn trẻ của bác Hy, giáo sư dạy anh văn đệ nhị cấp. Bỗng dưng bác giới thiệu đùa ,rằng em là sinh viên Dược tương lai đấy.
Ông bạn chả biết ất giáp gì cũng tán đồng:
-Vâng, nhìn qua dáng cô ấy là biết ngay .
Làm em cũng phì cười chửa thẹn,bác Hy tiếp:
-Đệ nhất Trưng Vương đấy.
-Ồ, thế hở. T.V. toàn những người đẹp, tôi phải xin chuyển về dạy ở T.V. mấy thằng bạn tôi bảo thế. Cô biết thầy Chính không?
-Dạ, thầy Lê Bá Chính dạy anh văn, bọn em gọi là Lê Bá Kông,
-Tại sao gọi thế?
– Dạ,vì thầy chỉ dạy trong sách ấy thôi.
-Thế à. Tôi dạy dưới quê chán quá,phải đổi về T.V. mới được.
– Dạ, hình như phải có 7, 8 năm dạy thâm niên mới chuyển vào được, khó lắm .
-Ừ,T.V. đi dễ khó vào, trai về có vợ gái vào có con cơ mà.
Nghe em nói muốn học Sư phạm quốc gia, ông can ngay:
– Cô nên học Văn Khoa, tuy nó là trường “chó ỉa” đấy mà cô lấy 4 chứng chỉ rồi đi dạy khế ước là được.
Em nhớ nhất câu ông nói. Đi dạy, chọn nghề này là thiếu thốn mọi bề về vật chất,nhưng có an ủi về tinh thần. Như những lúc cô đứng trên bục giảng, nhìn xuống đám học trò thấy thương chúng vô cùng. Ông còn nói đến những tình yêu thầy trò, trên cương vị thầy giáo thì không cho phép,nhưng thật lòng ai cũng muốn phá bỏ nó hết.
Ôi! nếu lúc ấy có nhỏ Myllat của em cùng nghe, thì nó sẽ sung sướng biết bao. Nhưng cô giám thị mà biết điều này, thì.. cô không vui đâu.
Và em ở nhà lo gạo bài cho kỳ thi sắp đến, những buổi tối cô quạnh bên bài học- cơn buồn ngủ cứ kéo đến ngợp người, bài vỡ lỏng chỏng đau thương.Nhìn quyển sách vạn vật gần tả tơi ,chợt em thấy thương nó như thương thân mình, giấc ngủ ngầy ngật như muốn đóng kín đôi mắt. Thôi sách vỡ , thôi ngôn từ mù mịt ,cho em một nổi yên bình cùng giấc mơ chưa lần với..
Ngày thi đến, phòng em chỉ có hai đứa “Trứng Vịt” là nhỏ Tân của lớp em,nhưng ngồi cách nhau rất xa. Thế mà cũng mừng lắm vì chung quanh là học sinh các trường khác,có cả dân húi cua nữa.
Thi xong, em thở phào nhẹ nhõm chờ kết quả, không lo nhiều vì biết chắc mình sẽ đậu. Lũ bạn cũng vậy, chúng kéo đến nhà em đòi hái mận, vui như pháo rang. Hôm trước chúng đến trễ, cây nhãn nhà em đã hái hết cả trái chín rồi, me em hái chỉ tặng hàng xóm cho họ vui,nhưng làm lũ bạn em tiếc ngẩn ngơ. Chỉ có cây mận sau vườn nhà em lúc nào cũng có quả,tuy không ngon như mận miền tây,nhưng với bọn em thì thích leo trèo cười đùa là đủ rồi. Cả buổi chiều hè còn hanh nắng, lũ bạn vẫn nghịch phá, cười vang một góc trời.
Nhỏ Trọng hào hứng leo tót lên cây như con bú dù. Nó vừa leo vừa la:
-Trời ơi,tao giống khỉ đột quá.
Em cười:
-Mi cột hai vạt áo dài trông như bà Trưng leo cây đi chứ.
Cả bọn phá lên cười vui vẻ. Vi nói luôn miệng:
-Trọng ơi,cho Vi hai quả ấy nhá,Vi thương Trọng nhất đấy.
Ngọc Dung trầm hơn,có thói quen nói rất nhanh,rão mắt qua các chiến lợi phẩm trên bực ciment để chọn quả to và chín.
Kim Thu đi nắng đỏ hồng đôi má xinh như cô gái miền tây.
Em rất thương Thu vì cuộc tình đầu tan vỡ của nó và chàng cùng trường Mạc đỉnh Chi. Có lẽ vì thế mà Thu xin chuyển vào trường em. Nhưng ngày đó em không dám hỏi Thu về nỗi buồn thầm lặng ấy,sợ khơi lại niềm đau của cô bạn nhu mì, xinh xinh kia.
Cả bọn đứng ăn mận chấm muối ớt ngon tuyệt cú mèo, nói cười râm ran. Rồi lại kéo nhau ra sân trước, ngồi ghế đu dưới gốc nhãn uống nước ngọt. Nhỏ Vi bảo Dung có ông nào ở bệnh viện Chung-Cheng đấy. Dung trả đũa lại, gọi Vi là “thím Bẩy” vì được chú Bẩy của Dung chiếu tướng. Bọn em cứ trêu chọc tào lao như thế mà cười vui tưng bừng.
Hôm trước Trọng nhờ thầy xem hộ điểm thi trước, thầy bảo rớt. Nó không tin, nhưng vì lo sợ quá, nó rủ em lặn lội đến chùa ở Thủ Đức, nhờ một ni cô xem bói. Thiên hạ đến xem bói chật cả chùa, cô ấy quả quyết rằng nó sẽ thi đậu. Cô xem hai lần đều quả quyết như thế. Có lẽ cô hiểu tâm lý đám trẻ này, nên an tâm cho nó chăng? Thế nên em ít tin vào thầy bói, em chỉ tin vào mình trước đã.
Và rồi nó đỗ kỳ hai, cười rạng rỡ. Chỉ có Duyên lại “out” nữa dù nó học cũng khá lắm, buồn quá cô nàng đòi lên xe bông quách cho rồi. Duyên đẹp và yểu điệu như người đẹp yếu đuối,thơ mộng của nhà văn Quỳnh Giao. Nhà Duyên có tiệm bán lúa gạo ở Cần Giuộc, có lần nó tặng em mấy lít gạo Nhum đỏ, thật ngon.
***
Lớp em có những nàng bỏ trường sớm, có đứa trở lại xin học tiếp nhưng cũng có đứa đi luôn không về tổ ấm này nữa. Em nhớ nhất là nhỏ Dần phải bỏ học vào năm đệ lục, vì gia cảnh khó khăn. Hôm đó, Dần nhìn em thật buồn. Đôi mắt đẹp của Dần rơm rớm nước. Dần lớn hơn em và ngồi cuối lớp với Thao, Kim Anh, Quỳnh Hoa. Còn em cứ thích ngồi bàn đầu vì muốn nhìn bảng cho rõ.
Hôm ấy, em thấy thương Dần quá, nhưng không biết làm sao giúp bạn mình được. Cũng như Thắm thì còn khổ cực hơn, vì đi học nó chưa bao giờ mặc chiếc áo dài sạch sẻ. Đặc biệt nó lượm thượm, tếu tếu y hệt như ba anh hề ban A.V.T. Nhưng không đứa nào trêu cười nó hết,có lẽ vì Thắm học khá giỏi,nhất là môn luận văn, vài lần cô cho đọc bài của nó cho cả lớp thưởng thức.
Mãi đến mấy mươi năm sau, em mới biết sự thật về hoàn cảnh của Thắm nhờ em gặp một đứa khéo miệng, có tài dụ ăn. Nó đã được Thắm tâm sự và chia cho nó khúc bánh mì thịt ngon lành, của người chủ đã cho Thắm đem theo ăn vào những hôm học về muộn. Ngày đó nó phải đi làm “osin” để còn được đi học.
Bây giờ thấy thương và cảm phục nó nhiều hơn xưa, thì em không làm sao tìm ra được người bạn can đảm, đã chiến thắng được cảnh khổ của mình.
Sau đó là Lâm Minh, cây tiếu lâm, giọng ca vàng vọng cổ của lớp em. Thế mà vào năm đệ nhị cũng về với chàng mất,bỏ lại trường lớp cùng bạn bè êm đềm,còn cuộn mình trong tháp ngà này. Vì tình yêu đầu đời tuyệt đẹp ,nó đã can đảm bước một bước quá dài – bước xuống cuộc đời : làm vợ, làm mẹ… Eo ơi, làm dâu nữa chứ. “Đoạn đường chiến binh” nầy, ai có qua cầu mới biết nó gay go thế nào. Phải thế không?
Dù rằng vào những năm cuối, tin chiến sự ngày càng khốc liệt, đêm đêm ở thành phố em vẫn nghe tiếng đại bác rót về từ nơi xa xa kia. Những đóm mắt hỏa châu vẩn bùng nở trên bầu trời, em vẫn tiếc cho các bạn mình sớm bỏ tháp ngà này quá sớm. Nhưng mỗi người đều có con đường riêng của mình rồi, theo dòng nghiệp lực phải đi. Con đường nào cũng tốt cả, nếu mình vẫn giữ được cái trong sáng của tâm hồn ngày đó.
Sau mấy chục năm dài xa cách, em được liên lạc với Tường Vi mắt nai ngày nào. Em chỉ gọi nó “thiếm Bẩy” là Vi nhớ ra em ngay. Nó vui mừng kêu lên:
-Ôi,”em gái vườn mận”của anh đấy phỏng?
Không biết Vi còn nhớ không? Sau khi thi đỗ, ăn khao tưng bừng,một buổi chiều Vi và Trọng đến nhà em. Vi cười thật buồn trong chiếc áo dài nâu đẹp như đôi mắt Vi màu hạt dẻ, với hàng mi rậm, em hay gọi đùa là mắt nai.
Nhưng lần này Vi lại khóc khi em hỏi thăm “chú Bẩy”. Bạn em kể đã tan vỡ. Trọng an ủi, nheo mũi cười khì khì:
-Tao không yếu đuối như tụi bây, chỉ buồn năm phút thôi, rồi tao quên tuốt, nên tao có nhiều tính con trai hơn tụi mầy.
Vi nói:
-Với Trọng đệ nhất buồn là cái hỏng thi,còn với tụi mình là cái “l’amour” cơ.
Em tán đồng. Không ngờ rằng bọn em vừa mới ra trường, chưa bước xuống cuộc đời đang tươi đẹp kia, thì tình đầu đã làm trái tim ngây thơ bị đớn đau đến ngẩn ngơ, như vài nhỏ bạn em đang buồn chuyện của nó.
Em chép bài thơ trong báo xuân Mê Linh cho bạn em:
Thuở mới yêu em buồn em giận
gió vô tình nắng nhạt.. là thơ
vì anh đó, dìu em lối mộng,
khi mộng tàn em chợt ngẩn ngơ.
Thuở mới yêu em hay làm dáng,
tóc buông bồng sợ gió tung bay,
môi em hồng chỉ riêng anh ngắm,
mắt em buồn chỉ để anh say,
Thuở mới yêu, em yêu tất cả
mùa thu,mùa đông là hồn thơ
mùa hạ, mùa xuân ru giấc ngủ
cho em hoài ngũ, dù trong mơ.
Thuở mới yêu em hay lo sợ,
anh xa em anh chả còn thương
phố nhỏ này rồi đây xa lạ
chỉ mình em, nỗi lòng tơ vương.
Thuở mới yêu bao giờ cũng đẹp,
bao giờ cũng buồn giận vu vơ,
anh đã cho em lời hò hẹn,
là muôn đời đấy… anh biết chưa?
Nhiều lần,nghe bản nhạc “Trưng Vương khung cửa mùa thu” của nhạc sỹ Nam Lộc. Ôi, thật tuyệt vời cho bọn em nhớ về tháp ngà ngày đó.
“Tim em chưa nghe rung qua một lần, làn môi em chưa hôn ai thật gần. Cuộc đời bồng bềnh như lá me xanh, ngơ ngác rơi nhanh….Nắng vấn vương nhẹ gót chân, Trưng vương vắng xa anh dần, mùa thu đã qua một lần,còn đây bâng khuâng, lá rơi đầy sân.”
***
Bây giờ không còn tuổi ngọc ấy nữa mà là tuổi vàng, vì em quan niệm mỗi một đoạn đời người đều đẹp cả. Mỗi ngày nhìn những cọng tóc trắng xuất hiện trên đầu, em quý nó như quý những kỉ niệm của đời mình, không nở nhổ bỏ đi.
Cũng như quyển lưu bút bé tí xíu của em, thầy Thịnh dạy triết, đã viết vào:
-Chúc cho em thi đậu cuối năm, và gặp nhiều may mắn trong trường đời.
Một cái gì dâng nhẹ trong cổ,nắng buổi sớm hồng hơn, nghe một nỗi ngậm ngùi hương xưa. Em nhớ dáng vẻ của thầy, kính cận nặng trĩu trên sóng mũi và dáng thầy đi vội vã. Thầy Thịnh của những giờ triết thật êm đềm, những buổi học trời mưa. Những hạt mưa nhỏ rơi đều đều ngoài kia- cùng với hơi gió lạnh lẽo, hoàn toàn cách biệt với hơi ấm nồng nàn của mấy chục hơi thở của bọn em trong lớp.
Tiếng thầy giảng thật đầm ấm. Nụ cười thầy nở vội trên đôi môi xám màu khói thuốc. Như có chút gì phóng khoáng, chút gì đắng cay, nhưng rất dịu dàng.
Sau bao năm dài, em vui mừng gặp lại được vài đứa bạn xưa ở San Jose. Không gì quý bằng tình bạn xưa cũ, những ngây thơ ngọt ngào dễ thương ấy em đã tìm lại được ở một vài bạn nhỏ ngày xưa. Nhưng cũng có vài đứa đã đánh mất cái trong sáng ấy rồi, không còn thân ái nữa. Em không buồn vì thay đổi là điều tất có của đời sống. Phải biết chấp nhận.
Em nghe nói thầy Thịnh đang ở đây. Chỉ có thầy Bình đã ngủ yên ngàn năm dưới đáy biển trong lần vượt biên.
Em bỗng nghẹn lời, muốn khóc.




























