Tiếng hót loài chim nhỏ

(Hình minh họa: Jan Meeus/Unsplash)

Sài Gòn… ngày ấy…

Bảo Hân,

Có ngạc nhiên khi được thư Thy? cũng như Thy đã ngạc nhiên với chính mình bây giờ – vì đêm đã quá nữa – mù thẳm – và ngày sắp mở lớn. Chợt dưng bừng tỉnh hẳn – ráo hoãnh – miên man nghĩ đến một lá thư cho Hân – thật lạ kỳ – để làm gì? mình cũng không trả lời được. Nhưng ý tưởng này đã đủ sức xóa giấc ngủ tiếp nối – đã trễ tràng. Ngồi dậy – phải làm một cái gì – phải viết – phải nói và chỉ có Hân – chỉ mỗi đối tượng đó mới đủ điều kiện để Thy trao đổi mà thôi.

Nhưng khi viết lại thật khó – bởi mình không mong xoá được vách ngăn – không mong gì được cảm thông – điều đó ngay chính anh Chương còn đành chịu – Thy lại bị cái ấn tượng từ đầu với gia đình  anh – cũng như ngược lại anh ấy với gia đình mình. Nhưng có lẽ không hề gì chẳng qua là thiếu may mắn thôi. Vì vậy Thy chỉ hướng đến Hân – em gái anh – như người bạn thân đã dành sẵn cho Thy từ phút đầu. Điều đó mình vẫn thầm cảm ơn – hay đúng hơn là nhờ anh nên chúng mình quen nhau. Thy cũng cám ơn Lộc – người yêu của Hân đã khiến bốn chúng mình gần nhau hơn. Điều đó như một chút hơi ấm cho anh và mình – vì quá lạc loài…

Sáng hôm qua tình cờ chúng mình có một buổi nói chuyện. Ra về Thy buồn như lá cây… Thì ra mình đã tự đánh lừa bằng nét vô tư – và nụ cười vui để Hân không ái ngại – vì Thy và anh ấy rất vui khi biết chuyện tình êm đềm của Hân và Lộc – một điều mà chính anh cũng rất mong mỏi.Ít ra còn có một đốm sáng – ít ra còn có chút khói vui – để bọn mình còn hy vọng nơi gia đình anh, dù rằng trường hợp của bọn mình lại rất đỗi khác.

Và thật kỳ lạ – buổi trưa ấy Thy lại khóc – khóc một mình – lặng lẽ – điều này mình cũng không ngờ đến – có lẽ ngay cả Hân cũng không ngờ rằng vài lần gặp nhau – nói chuyện – khi về – mình đều khóc như thế cả , dù rằng Thy nào để lộ nổi phiền muộn cho Hân thấy đâu. Thy cũng nhận rằng mình đã can đảm – điều này có lẽ đúng – nhưng cũng có thể mình đã vay mượn danh từ ấy để tự khống chế chính bản ngã yếu đuối của mình chăng?

Hân và Lộc đang xúc tiến chính thức với gia đình – dù rằng chỉ là nguồn tin sơ khởi – nghĩ rằng sẽ tốt đẹp. Tự dưng Thy cảm thấy như mình sắp mất một nơi để cảm thông – để chia sẻ !! Nhưng nếu Hân bước đi theo Lộc ra khỏi cái gia đình u buồn ấy – cái khó khăn của bọn mình với gia đình anh có nhẹ đi chút nào chăng,hay tình trạng cũ vẫn không thay đổi?

Đã có nhiều lúc Thy và anh ấy được một buổi gặp nhau – chợt dưng cùng muốn đi mất luôn – đi khuất lấp khỏi thành phố này – để vất bỏ nỗi vướng mắc muộn phiền này. Nhưng Hân có biết Thy buồn một mà anh ấy buồn đến mười không? Có lần anh ngồi hàng giờ miên man nghĩ về gia đình bố mẹ, anh bảo bi đát đến nổi không dám để một lọ thuốc nào trong phòng – vì sợ một phút u mê nào đó anh sẽ đánh rơi đời mình! Nghe thế Thy bàng hoàng. Có lẽ nhờ đó Thy mới hiểu tầm quan trọng ấy hơn hẳn những gì mình đã nghĩ – và hỏi Hân – có người con gái nào dám đi cùng với anh suốt đời không? Điều đó khiến Hân cho rằng Thy rất can đảm – dám chấp nhận – dám yêu anh ấy trong hoàn cảnh khốn khó như vậy? Nhưng Hân nào biết rằng chính vì những khốn khó ấy đã khiến mình yêu thương anh ấy nhiều hơn – đã ưng chọn anh giữa bao trường hợp khác đầy đủ – tốt đẹp hơn!!

Bởi chưng ở Thy có khuynh hướng hơi dị biệt. Có lẽ nhờ đó mình đã có một số ý niệm về hạnh phúc và khổ đau khá thực tế – hơn cái tháp ngà ngày trước. Cám ơn – cám ơn tình yêu lớn – và cũng cám ơn cơn lốc dữ của lần chia rẽ đời nhau – vì gia đình – vì chán chường – vì muộn phiền quá đỗi ấy. Cám ơn trận bảo lớn ấy, vì nhờ đó bọn mình chững chạc ra và có chiều sâu khó ai có được – cùng một số ý thức rõ ràng hơn – về trách nhiệm với nhau ở mọi phương diện – và càng thấy rằng khó lòng tách rẽ đời nhau.

Nhưng tranh đấu nào rồi cũng đến hồi chung kết – cũng như những lúc bất chợt nghĩ đến – Thy không dấu được nỗi buồn – nỗi chán nản đã được những yếu tố kia đánh bại phần nào. Như Hân đã thấy nếu đứng vào trường hợp mình, có cô gái nào giống như Thy? ngược lại có anh con trai nào kiên nhẫn – chịu đựng bằng anh ấy? Hai đứa mình đã chia sẻ đồng đều. Không phải bọn mình không có tự ái mà phải nói rằng không muốn còn tự ái nữa – và nhất là Thy đã lỡ có ý niệm rằng kim tiền cùng tước lộc không phải hoàn toàn là đích bắn của hạnh phúc. Có lẽ vì ảnh hưởng của ba mẹ mình cái nề nếp vẫn giữ được, dù qua bao cơn lốc của xã hội – đã lôi cuốn theo bao gia đình nho phong cũng bị tan tác trong thời chiến này. Cũng như Hân đã hãnh diện về bố mẹ Hân ở cấp bằng và địa vị trong xã hội. Mỗi đứa có mỗi trường hợp và hoàn cảnh khác nhau. Nên có lẽ tình yêu thương bố mẹ của chúng mình cũng đong đầy như nhau .

Theo Thy, bất cứ bố mẹ nào cũng đều đáng thương – đáng kính – dù rằng mỗi người có mỗi môi trường sống khác nhau,nên có những tư tưởng cùng nếp sống dị biệt.Vì vậy nếu bảo bọn mình buồn trách bố mẹ thì cũng không đúng – dù rằng có những lúc tủi thân,bọn mình chỉ biết xoay lại nhìn nhau – cố cười mà lòng rưng rưng.

Muốn chôn dấu mà sao cứ phải tỏ bày? Có lẽ vì trong tình thế đất nước đang sôi động này, sẽ có nhiều điều đổi thay. Ngay đến tư tưởng Thy bây giờ cũng có thể sẽ đổi hướng ở những phút nào đó, vì mọi sự đều bấp bênh quá. Có nhiều lúc mình ái ngại nghĩ đến anh khi hai đứa ở hai nơi,biết chuyện gì sẽ xảy ra cho bọn mình đây? chúng mình nhỏ bé và bất lực trước điều này – chỉ còn biết cầu nguyện khi quê hương đây đó đã biến thành địa ngục rồi. Nhiều lúc Thi muốn nhắm mắt để không còn biết – không thèm biết những điều đã trót nghe, trót nhớ.

Viết thư này cho Hân lúc đầu óc mình quá phiêu bồng – nhưng Thy phải viết, phải gởi vì biết đâu được ở ngày mai – ở dăm ba tháng nữa – chúng mình còn được tự do, còn vui vẻ bên nhau không?  Và nhất bố mẹ hai nhà này dù có cảm thông được với bọn mình, cũng đã muộn màng rồi. Hạnh phúc ấy thay vì là nỗi sung sướng lớn – mà chỉ là niềm chua xót tận cùng mà thôi.Và lý do gần như bắt buộc Thy mải mê nói – từ bao trang giấy – là cái tư tưởng đau buồn đã vụt đến – choáng ngợp đầu óc – tê liệt tuyến não mình –  lòng nghẹn ngào – rằng, một ngày nào đó Thy sẽ biệt tăm – sẽ mất hút – dù biết rằng sẽ để đau buồn cho người ở lại. Nhưng mình phải chọn, cho dù anh có làm như đã nói – là đánh ván bài cuối cùng rất đỗi liều lĩnh là chọn Thy để tạm giã từ gia đình anh. Nhưng không, con người nào dù tang thương, chìm nổi thế nào đi nữa cũng đều cần chút hơi ấm của gia đình ,huống gì ở anh tình thương yêu ấy quá mịt mờ. Và khi bị bố mẹ từ bỏ, anh lại quá khổ đau. Con người nào không khao khát – ước vọng được sống trong tình yêu thương đầm ấm của gia đình? gần như cả đời anh chỉ cần có như thế thôi.Vì thế làm sao Thy dám cùng anh vượt qua khuôn phép bố mẹ,để lấp khoảng trống vắng quá lớn ấy cho toàn hão được?

Thy chỉ muốn mình sẽ làm chiếc cầu nối liền anh và gia đình đã lỡ đổ vỡ từ trước – thế thôi. Đã nguyện với mình rằng – sẽ cố gắng đến giờ phút cuối cùng nào, sẽ mang nỗi vui này đến cho anh – cho gia đình anh – dù Thy biết con đường ấy không có hoa thơm và trăng sáng. Này Hân – màn tối sắp loãng – ngày mới sẽ tới . Hình như có tiếng chim mùa hạ hót lạc lõng – bơ vơ – chợt dưng Thy liên tưởng đến anh – đến mình – đến đời mai sau. Như thấy mình thoát đi – đời vắng – không âm hao.

***

Sinh nhật em hôm nay – em bồi hồi biết bao nhiêu. Nghĩ đến anh đang xa vắng, ngày kỷ niệm này mà ta thiếu nhau. Nụ cười có hồng trong đêm nay không anh?

Em được mang thêm một tuổi, mà có gì để mừng vui đâu – vì vắng anh – vì thiếu anh. Em đã lặng yên – lủi thủi một mình ngồi đếm những sinh nhật êm đềm nào đã đi qua. Ôi! tuổi hai mươi đã qua rồi – giờ còn lại những năm trưởng thành – lạc loài như từ vùng đất nào mờ mịt.

Này anh yêu dấu! đêm này là em đã lớn – lớn thật rồi của đời người ngắn ngủi – lớn thật rồi của những ngày còn nhỏ bé ngu ngơ. Hơn hai mươi năm buồn vui – trầm lặng cùng biến chuyển vừa mới giã từ. Và những ngày sắp đến sẽ cho em những gì đây, hở anh? một ngày vui đoàn tụ – một đời sống thanh bình có nhau? Làm sao mình không ước mơ – làm sao mình không hy vọng khi đời sống mỗi ngày vẫn kéo đến, phải không anh?

Chương của em- em biết giờ này nơi ấy anh cũng như em – bồi hồi – lặng lẽ tưởng nghĩ những ngày vui – những kỹ niệm có nhau. Hai đứa hẹn nhau ở cổng trường – buổi chiều Sài Gòn đẹp quá  – phố đông người ấm lạ. Sinh nhật anh vào mùa xuân và em ở những ngày đông về lạnh giá. Hai đứa đi cine – em đãi anh chầu bò bía đặt biệt của ông Tàu bán gần nước mía Viễn- đông (bây giờ vắng mình, chắc ông ta bị ế hàng ?)

Em làm thơ cho anh:

Sinh nhật anh –

em đốt hai mươi tư ngọn nến

Ơi! hai mươi tư ngọn nến của ngày xưa mẹ chắt chiu

hai mươi tư ngọn nến của ngày nào bố khó nhọc yếu gầy

hai mươi tư ngọn nến cho chị cho em

bao buồn? bao vui? bao lao đao dấn bước?

Và anh ơi,

Hãy thắp lên đi những ngọn nến đỏ

soi sáng gương mặt anh

soi sáng gương mặt em

để càn quét màu tối quá u minh

cho chúng mình sáng suốt

Bây giờ,

dù đêm có tối bao la

dù trời chưa yên khắc khoải

nhưng hai chúng mình – vẫn –

nhìn nhau – sáng ngời – yêu dấu.

Trời vào đêm anh đưa em về nhà, đường vắng lạnh tanh. Hai đứa bỗng mơ ước có ngay một căn nhà riêng – nho nhỏ,hồng hồng để chúng mình không còn bị nỗi lo âu bố mẹ mắng vì đi chơi đêm. Tình yêu mình đầy là khiến em muốn khóc vì sợ có ngày mình xa cách nhau – vì sợ mình bớt yêu nhau.

Dưng em nghe buồn – như đồng lúa cỏ hoang – tự nhận mình còn trẻ nít quá , như những lời của những người thân .Tự hỏi  – đời sống này rồi sẽ đi về đâu, tương lai nào? Hình như tương lai người yêu là tương lai của mình – em cảm nhận như vậy từ ngày biết yêu. Nhưng những vất vả – những đớn đau – những chia lìa rồi những ràng buộc – những thất vọng rồi những tin yêu đó,đã còn lại gì? ngoài đôi mắt ướt – ngoài khối óc rỗng không -và một tâm hồn bơ vơ buồn tủi ở em lúc này. Vắng không.

Biết em còn sống đến năm hay mười năm nữa? Biết em và anh sẽ còn có nhau đến ngày giờ nào? duy có nỗi buồn cùng nỗi bơ vơ mông mênh có bao giờ khuất chìm đâu !! Có những lúc em cũng thừa nhận như anh, rằng gia đình là mối ràng buộc khó chịu – nhức nhối- nhưng an toàn nhất. Bây giờ em mới phát giác ra đầu óc bội phản của mình, khi em chợt muốn sống nơi xa xôi. Vì anh ảnh hưởng chăng? hay vì vừa bị mẹ mắng mỏ? Dưng em muốn khóc – muốn viết cho anh một lá thư – Hãy thay ba me em để cho em thành người lớn – hãy mang em ra khỏi trạng thái lở nhỡ này. Em thật sự thấy cần anh, trên những con đường dài đơn độc – trong những lần buồn không tên.Và trong những đêm lạnh và buồn – nhớ đến người yêu xa vắng- lòng xôn xao  nghe ngàn con ốc nổi khắp mình. Chao ơi !nỗi nhớ nhung quay quắt và hình ảnh anh sáng ngời- nồng nàn đáng yêu làm sao!! Tình yêu bao giờ cũng có hấp lực cuốn hút – cũng như cái mong manh của nó – sẽ còn lúc nào và sẽ mất lúc nào, ai hay biết?

Nhưng bây giờ, những tháng ngày xa nhau đây, em đã thấy rõ giá trị của những ngày có nhau- mới thấy tình yêu mình sáng ngời – bất tử. Cám ơn – cám ơn anh- cám ơn cuộc đời cho chúng mình gặp nhau. Cám ơn ba me chúng mình đã cho mình đời sống trọn vẹn đến như thế này.

Đừng bao giờ để ý tưởng lãng quên em trong đầu óc anh? Vì với tình thương yêu anh nơi em- anh chỉ còn cách kết hợp tư tưởng cùng đời sống anh vào với em mà thôi.Như mấy câu thơ của X.Q

…  Nếu anh bằng lòng

chúng mình là hai đưa lông bông,

vừa là tên tù chung thân

vừa là tên tù vượt ngục

của nhà pha cỏi thế trầm luân.

***

Khi gặp lại Ngà, người bạn thân yêu cũ – Thy đưa cho Ngà xem những lá thư yêu dấu xưa này của nó và chàng. Ngà hỏi tại sao mi không gởi cho Bảo Hân và Chương mà còn giữ đến bây giờ?

Thy nói:

-Ngày đó tao đã suy nghĩ lại nếu gởi thư ấy cho em chàng, thì biết nó có thật sự hiểu và thông cảm với mình không, hay nó cũng y hệt như mẹ và các chị em trong nhà đã ganh tỵ với tao?  nhất là khi nghe chàng bảo sẽ xin cưới tao, thì họ đã sợ hãi sẽ mất con và anh trai độc nhất này, nên chống đối tới cùng.

Ngà hỏi:

-Còn bố anh ấy thì sao?

-Chỉ có bố anh là người gương mẫu, thanh liêm và nhân hậu. Còn mẹ anh tuy rất thông minh vì là con nhà dòng dõi, nhưng lại quá nghiêm khắc và độc tài khống chế chồng con. Vì vậy ba mẹ tao không muốn tao làm dâu nhà anh và không vui khi thấy Chương đến thăm tao, khiến tự ái chàng tổn thương, nhưng đành chịu. Vì thế tao đã rời xa anh ấy một lần hơn nữa năm dài, cả hai đứa đều khổ đau, nhất là Chương, đến nỗi anh muốn tự tử vì mất cả gia đình đến người yêu. Khi biết vậy tao thương cảm quá lại trở về bên anh.

Ngà hỏi:

-Mi yêu Chương mà không bị đam mê như bao người khác ư?

-Có chứ ai mà tránh khỏi?

Nó cười nói tiếp:

-Nhưng tao biết suy nghĩ điều tốt xấu để không bị tình yêu làm mình u mê. Thế nên ba me tao cũng yên lòng về đức hạnh của con mình mà bớt lo lắng.

Rồi nó hỏi lại Ngà:

-Mi có biết điều gì đã giữ cho tao vững chắc như vậy không?

Nó cười bí mật rồi nói tiếp ngay không để Ngà phải sốt ruột hỏi lại:

-Đó là cái hãnh diện về cái tâm trong sạch của mình đấy Ngà ạ. Bọn mình cùng giống nhau chổ đó là không để vật chất lôi cuốn,chúng mình sống trong sáng như các thầy cô trong trường lúc xưa đã dạy. Nhất là ba mẹ luôn làm gương tốt cho con noi theo.Con gái nào mà không mong gặp được người yêu có đủ điều kiện như Chương ? nhưng gia đình tao thì ngược lại không màng đến địa vị hay bằng cấp gì cả, nên đối xử với chàng như với kẻ nguy hiểm ,vì sợ sẽ làm khổ tao mà thôi.

Ngà tiếp lời bạn:

-Vì vậy mi xa anh ta luôn đến giờ í à?

-Không hẳn thế, có nhiều điều thật khó giải thích cho mi hiểu vì ở trong cuộc mới thấy chất thật của nó. Ví dụ như khi anh ấy đi vượt biển lần đầu thất bại ,bị c.s. bắt tù gần một năm. Vậy mà khi được thả về chỉ vài tháng sau, đứa em họ tao bắt gặp anh ta chở cô nào đó cười vui hú hí ngoài phố, nó giận quá bảo tao phải có thái độ với Chương. Tao buồn vì tự ái, nhưng lại nghĩ chưa là vợ chồng thì anh ấy có quyền tự do chứ. Nhưng làm vợ anh sẽ khổ là điều đó, vì có lần anh đã bảo: yêu anh em sẽ khổ.

Ngà gật đầu đồng ý,nhưng nói:

-Tao biết đã yêu ai thì bọn mình rất đoan chính. Ý tao nói là ví dụ như Chương biết mi có bạn trai khác, chắc gì anh ta rộng lượng tha thứ như mi? đàn ông ích kỷ lắm nhất là người lầm lì ít nói, không để ai thấy tư tưởng của mình như chàng Chương của mi. Thôi, cho vàng tao cũng chả ham.

Thy tiếp:

-Bởi vậy tao đã suy nghĩ lại, thấy rõ bản chất của anh khác tao hoàn toàn, chứ tao không dại dột cho anh lên ngôi thần tượng như bao cô gái khác khi yêu, mi hiểu chứ? Tự dưng tâm trí tao sáng suốt vô cùng. Hỏi mi có sống hạnh phúc được với một người vui đâu trút đó như vậy không? Thế nên nếu lấy anh, thì tao sẽ là nạn nhân của anh.

Ngà cắt lời:

-Thì mi cứ cho anh ta tự do như bản tánh của anh đi, vì hôn nhân mà ràng buộc quá sẽ thất bại.

-Đúng vậy, nhưng mi quên câu”được đàng chân sẽ lân lên đàng đầu” sao? Một người có quá nhiều đam mê như vậy thì chắc chắn dễ sa ngã. Vả chăng chàng là con ngựa chứng và thích hoang dại, nên khó sống theo cái hạnh phúc bình thường được. Hạnh phúc của chàng là loại hạnh phúc của thú đau thương, của một người lúc bé bị sống trong bầu không khí luôn căng thẳng, không  có tình yêu thương dịu dàng của mẹ và chị em, cũng không được bộc lộ ý tưởng ra ngoài, không được tự do như bao trẻ khác ,nên tình cảm sẽ khô khan gần như vô cảm, mi hiểu không? Tao không nhắm mắt mà trao cuộc đời mình cho một người có tâm hồn hoang dại như vậy.

Ngà le lưỡi lắc đầu cười:

-Mi cũng sợ bị làm dâu nhà Chương, có bà mẹ và các chị em rất khó tính lại hợm hĩnh vì học giỏi quá, phải không? Chắc chắn các con sẽ giống tính nết của mẹ, vì lá rụng về cội  không sai đâu Thy ơi.

-Ừ, mi nhắc tao mới nhớ ra, ấy chính là nguyên nhân quan trọng lắm, vì có biết bao người yêu nhau rất hạnh phúc, khi lấy nhau rồi bị cảnh này như trong chuyện “Đoạn Tuyệt” là mất hạnh phúc ngay.Cái xã hội Việt-Nam mình không bao giờ tiến bộ được mi nhỉ? Em gái hiền ngoan của tao ở  St. Jose này chứ có lạ gì đâu. Nhà chồng của nó cũng gần nhà tao. Mi xem nhé, thời đại này ở nước văn minh mà còn bị ba má và chị em chồng vây khốn, đoạ đày em tao khổ đau vô cùng. Tao ở gần mà không cứu giúp gì nó được nhiều.

-Tại sao?

– Vì tao cũng hiền như nó,nên cũng bị cái búa tạ của họ giáng xuống cả em lẫn chị luôn..

Hai đứa cùng bật cười, Ngà hỏi:

-Mi có tin tức về anh em nhà Chương từ khi xa nhau đến giờ không?

– Có chứ, khi về quê nhà thăm ba me tao có gặp lại Bảo Hân vài lần, nó thay đổi nhiều lắm, đáo để mầy ạ. Ái chà, cũng may tao khôn hồn không làm chị dâu nó, vì tao hiền quá sẽ bị anh em nhà nó quay tao như quay dế thôi. Eo ơi! mấy chị em nhà anh với tánh khí ấy đều thất bại khi lập gia đình mi ạ. Nhưng họ rất thành công trong việc dạy dỗ con cái y hệt mẹ Chương vậy. Bây giờ mình cũng lớn tuổi rồi nên khôn hơn xưa,tao mới nghiệm ra rằng mẹ Chương là người đàn bà bản lãnh, bà vừa  làm việc vừa săn sóc chồng chu đáo, trong lúc ông bịnh nặng suốt bao nhiêu năm và làm nội trợ giỏi tính toán kỹ lưỡng ăn tiêu chứ không ăn xài sang như nhà tao. Tao cám ơn bà đã cho me tao biết chuyện quan trọng về Chương để tao quyết định đời mình. Mi biết bà nói gì với me tao không?

Không đợi Ngà hỏi, Thy tiếp ngay, bà nói trách nhiệm với người thân Chương không có, thì không chắc rằng anh có trách nhiệm với vợ con?

Me tao đã kể lại như vậy, rồi khuyên đừng nhận cưới của anh nữa. Sau đó tao buồn khóc tơi bời,nhưng rồi vài tháng sau bình tĩnh lại, tao  muốn quên đi xem như một giấc mơ, lúc đó Chương đã giận tao và đi vượt biên thành công rồi. Tao cũng mừng lắm.

Tao vẫn biết tình yêu mau thay đổi, nhất là Chương là người luôn thích đổi mới. Mình tin vào tình yêu của ai là… tự tử đấy mi ạ!!

Hai đứa lại bật cười như ngày mới biết yêu, ngồi tâm sự trong lớp học xưa..

Tóm lại, chỉ có thời bọn mình còn đi học là hạnh phúc nhất. Từ gia đình và bạn bè cho đến người yêu đều trong sáng, theo cái nghĩa chân thật của chế độ tự do miền Nam của chúng mình,phải không? Sau ngày đại nạn của miền Nam, mọi người từ từ thay đổi theo chế độ và hoàn cảnh xã hội mới, tao không thể ngờ được.

Cuộc đời không có gì vui hay buồn khi đến tuổi tóc đã chớm hoa râm như bọn mình thì mọi chuyện  có cũng như không. Như cuộc tình của tao đẹp và đầy nước mắt như thế, mà có lần Hân nhắc đến tên tao với anh nó, Chương bĩu môi quay đi như không hề quen. Anh ta căm giận tao dai như vậy thì quá tệ, phải không? Cái phản trắc đó làm tim tao đau nhói, nhưng lại mừng vui vì ngày xưa mình không bị lầm nếu lấy Chương…

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Goodbye Skype!
Skype chính thức “chia tay” với người dùng sau hơn hai thập niên. Dịch vụ gọi điện qua Internet làm gián đoạn ngành công nghiệp điện thoại cố định một…
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: