Vấn đề cũ:
Thưa cô, chúng tôi, một nhóm bạn cùng trang lứa, ngày xưa học cùng trường, giờ qua đây chúng tôi hay hẹn hò gặp mặt ôn lại những kỷ niệm xưa, hát hò, tiệc tùng… Nhóm chúng tôi có một “nàng”, đang độc thân, nàng không có xe, mà lại hay có việc để phải đi đây đó, nên thường “làm phiền” những thành viên đàn ông trong nhóm. Muốn đi đâu, nàng giở sổ điện thoại ra, điểm tên, rồi thỏ thẻ nhờ một ông chồng của một bà vợ nào đó, chở nàng đi. Chẳng hạn ra chỗ gửi đồ về Việt Nam, nàng nói, gần xịt anh ơi, chỉ tốn có năm ba phút là tới nơi, nàng cố tình không nhắc đến chuyện phải cộng thêm khoảng một tiếng hay hơn, cho việc ngồi chờ thủ tục kiểm hàng, đóng gói, dán nhãn, cân đo…
Nàng hơi lớn tuổi nên thỉnh thoảng cần đi bác sĩ để “check” cái này “check” cái kia, cần đến mấy trung tâm quang tuyến để “chụp” cái này, “chụp” cái nọ… Nàng cũng hay nhờ chở dùm ra cuối phố, cách có… ba bước, để cắt mái tóc, làm bộ móng đi ăn đám cưới con người bạn, mà cũng là bạn của cả nhóm mà. Tháng đôi lần, nàng cũng cần chở ra nhà quàn để viếng người thân mới mất…
Nói cho công bằng thì số lần nàng nhờ tuy nhiều, nhưng được chia đều cho số các ông trong nhóm, nên số lần mỗi ông chở nàng đi cũng không nhiều. Nhưng mấy bà vợ đã ghét cay ghét đắng, tụm lại nói xấu nàng. Nhưng nàng cứ nhởn nhơ cười chào với mấy đấng trượng phu. Chả là nàng cũng đẹp và trẻ so với tuổi, nên gật người này, gật người kia, vui vẻ cả làng. Các bà vợ thì không thấy vui vẻ gì hết, họ gọi nàng là Điêu Thuyền, vài người độc miệng còn thêm hai chữ “quỷ sứ” đàng sau.
Tôi cũng là vợ của một ông trong đám mấy ông đó. Tôi cũng tụ tập nhưng thề là không nói xấu nàng. Thỉnh thoảng tôi chỉ xa gần với chồng là, anh coi chừng mang tiếng, con cái lớn rồi phải làm gương cho nó soi. Chồng tôi nói: Chị ấy đơn chiếc, khó khăn mới nhờ mình, anh chở chị ấy ra tiệm lấy cái bánh sinh nhật. Anh nói chỉ… đi năm phút là về chốn cũ. Tôi lại là một người hay sĩ diện cộng với tính hèn nhát, nên lòng muốn đay nghiến mà cứ phải làm như cao thượng, đành phải để … cho chồng đi đưa đón người ta.
Nhưng hôm nay thì tôi quan tâm, thật sự quan tâm. Vì hôm nay là sinh nhật của chồng tôi. Nàng ta gọi chồng tôi từ sớm, chắc là õng ẹo ghê lắm nên mới bét mắt mà “Đổng Trác” nhà tôi, đã vác xe đi làm tôi mọi… Vì hai vợ chồng chỉ một xe, tôi lại đang cần xe, nên khi ông Đổng Trác vừa về là tôi lấy xe ngay. Lên xe cũng không để ý, đến khi xong việc, xuống xe mới thấy ghế đàng sau có hộp quà. Mang quà vào nhà, tôi hỏi chồng, thì anh ấy nói không biết từ đâu. Vì không biết của ai, nên tôi đề nghị mở ra. Cái hộp lớn chứa cái hộp lớn vừa vừa, rồi trong cái hộp vừa vừa có cái hộp trung, trong cái hộp trung trung có cái hộp nhỏ… đến gần cả chục cái hộp mới đến một cái hộp bé xíu. Tôi nói với chồng, bây giờ thì an tâm không phải là bom trong này rồi.
Thưa cô Nguyệt Nga, trong cái hộp bé xíu đó là… hai sợi tóc, một dài một ngắn, xoắn lại với nhau! Cái gì vậy cô Nguyệt Nga? Tôi tin 100% gói quà đó là của nàng tặng chồng tôi trong dịp sinh nhật. Ý là gì vậy? Tóc thì là… tóc, mắc mớ chi phải xoắn tít lấy nhau, mà gói chi nhiều lớp vậy? Quỡn quá mà! Của Ai? Ai? Tôi hỏi nhưng chồng tôi vẫn ngớ ra nói không biết. Hai sợi tóc này chắc chắn không phải là của tôi và chồng. Cái này chắc là của chàng và nàng! Tức điên lên cô Nguyệt Nga ơi! Cái đồ Điêu Thuyền quỷ sứ! Tôi không bắt được tay day được cánh, làm sao mà trị hắn đây?
Hoạn Thị
Góp ý của độc giả:
-Liên Châu:
Cô này tức cười thật, một chuyện quá bực mình, có người đang tán tỉnh chồng mình mà cứ cà tửng cà tửng, xem chừng như đang đùa.
Người xưa có nói “Ban đầu ngoài sân sau lần vô bếp,” khi Điêu Thuyền vô bếp là mệt đó chứ chẳng đùa đâu! Tất cả những câu chuyện ngoại tình luôn khởi đầu bằng những kiểu như không có gì, nhưng chớ đùa với lửa nha cô! Để ý vào chuyện một chút, cứ mỗi lần Đổng Trác nhà cô chở Điêu Thuyền thì cô kiếm cớ này cớ nọ quá giang, khi thì cần mua cái này, khi thì đi trả cái kia. Cô chớ có cho Đổng Trác đi một mình, có ngày mất chồng đó.
-Tiff:
“Tôi không bắt được tay day được cánh, làm sao mà trị hắn đây?”
“Hắn” đây là ai? Em định trị hắn nào? Hắn chồng hay hắn quỷ sứ?
Theo tôi thì em chỉ nên trị cái ông chồng nhà em. Mọi chuyện xảy ra nếu ông chồng nhà em không mở lời thì chẳng có Điêu Thuyền nào ưỡn ẹo dám nhờ. Em nghiệm lại đi, nếu lần đầu Điêu Thuyền nhờ, mà ông chồng nhà em từ chối, lần hai cũng viện cớ này cớ kia, lần ba cũng bận này bận nọ… chắc chắn chẳng có Điêu Thuyền nào nhờ. Cho nên hãy trị cái gốc, cái gốc cho thẳng thì chẳng gió nào lay động được.
-Thuý Ly:
Đàn bà cũng lắm người dễ có mấy tay! Khen cái cô Điêu Thuyền này cũng cao tay trong cách vờn đàn ông. Tuy nhiên cách trả lời của chồng cháu thì cô nghĩ anh ấy vô tội và chưa có ý đồ gì đâu. Nếu có tình ý thì anh ấy đã giấu gói quà đi, trong khi ở đây anh ấy không biết gì về món quà được tặng.
Cô nghĩ, cháu nên nhỏ nhẹ khuyên nhủ, và nên đi cùng chồng trong những lúc đưa đón cô ta.
Theo cô, chồng cháu là người chân thật và tốt bụng mà bị lợi dụng. Cháu đừng nóng nảy to tiếng, nên biến câu chuyện thành điều giễu cợt, đùa vui để không thành nặng nề, khiến chồng quê rồi tự ái mà làm tới.
Vấn đề mới:
Anh ấy và em cùng trong một nhóm chơi với nhau rất thân hồi còn trung học. Khi ra trường mỗi đứa một nơi, anh ấy ra nước ngoài du học và cưới vợ bên ấy. Em ở lại cũng lập gia đình, có một con, sau hai năm ở với chồng, tụi em không hạp nên đã chia tay. Em nuôi con một mình. Rồi anh ấy về nước, tụi em lại họp mặt với nhau, từng đứa kể cho nhau nghe tình trạng gia đình cũng như nghề nghiệp của nhau.
Những ngày anh về thăm quê, nhóm tụi em gặp nhau liên miên, đi chơi khắp nơi. Trong những lần đi chơi chung, tụi em thấy có nhu cầu tách nhóm và đi chơi riêng với nhau. Và chuyện gì đến đã đến, em có thai. Anh ấy tỏ ra mừng lắm và thú nhận hiện nay anh còn sống với vợ là vì thương con. Em nghe rất là an ủi.
Rồi anh ấy phải về nước vì ngày phép đã hết. Khi anh ấy đi, em mới thấy cô đơn, trống trải. Em sợ bị bỏ rơi và viết thư nhiều cho anh ấy. Anh ấy ban đầu cũng thư từ lại cho em, nhưng càng ngày càng thưa dần. Gần đây em mới biết tại anh ấy bị bệnh nặng.
Em đau xót quá, ước chi em có bên cạnh để chăm sóc cho anh. Em lo lắng không biết anh có được chăm sóc chu đáo không? Mấy lần em liều mạng gọi điện thoại đến nhà mong người nhắc máy là anh, nhưng lần nào cũng là vợ hay con ảnh nhắc phone. Có hôm nghe tiếng con ảnh ngọng nghịu trong phone gọi “Bố ơi!” Em bỏ phone xuống mà đau như ai cắt ruột gan. Có lần em nói anh về nước để tụi em không xa nhau, anh chỉ im lặng không trả lời. Mà trong ví ảnh thì đầy hình vợ con.
Liệu sau này hình con và em có được nằm trong ví của anh? Rồi mẹ con em sẽ ra sao trong tương lai? Em rối trí quá!
K.Xuyến
*****
“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected].
Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.