Tôi lấy vợ đã gần 10 năm, có với nhau ba người con. Gia đình đôi khi cũng có giận hờn nhưng nói chung là êm ấm. Vợ tôi là người có học, biết tôn trọng chồng, không bao giờ lục lọi hay tra hỏi tôi bất cứ điều gì. Chính vì thế mà càng ngày tôi càng quý cô ấy. Tôi có tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm điều gì khiến cô ấy buồn.
Vậy mà mới đây một chuyện chẳng đâu vào đâu đã khiến chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Số là tôi có một cô người yêu cũ từ thuở thiếu thời. Qua Facebook cô ấy tìm ra tôi, rồi cô ấy gửi thư, gửi hình, post hình… phải nói là cô ấy tới tấp mừng bạn cũ. Tôi thấy đâu có gì, thư cô ấy cũng đàng hoàng, cũng thăm hỏi gia đình, cũng kể lể cuộc đời không may mắn của cô, gia đình đã đổ vỡ hiện tại cô ở vậy nuôi hai con. Tôi thấy cũng không có gì quan trọng và căn bản là lòng tôi không có một chút vẩn đục nào với cô bạn nên cũng chẳng nói với vợ làm gì.
Thế rồi một hôm đi làm về vợ tôi đặt vấn đề và muốn tôi kể lại mọi chuyện. Tôi nói chỉ là bạn đâu có gì quan trọng. Tự nhiên tôi không muốn kể lể chi tiết, vì thấy nếu kể coi bộ mình hèn quá, nên chỉ nói sơ sơ, chính vì thế mà vợ tôi càng làm lớn, cho rằng tôi có gì mới dấu diếm.
Vợ tôi bắt tôi phải cắt đứt liên lạc. Tôi không đồng ý, vì nếu làm vậy mình lại hèn thêm một lần nữa.
Bây giờ gia đình tôi không còn vui như xưa. Không khí nặng nề bao phủ, vợ tôi chẳng nói chẳng rằng, tôi vẫn nhận thư cô bạn nhưng không còn thấy vui nữa.
Tôi chẳng biết làm sao, nếu ngang xương bỏ bạn thì thật chẳng đáng mặt đàn ông, mà để vợ buồn thì chẳng đáng mặt chồng. Thưa chị Nguyệt Nga, tôi phải làm sao bây giờ? (Khương)
GÓP Ý
Nomane
Hèn hay nể đều là tự trong lòng mình nghĩ ra. Tôi thì cho đó là vì tôn trọng lẫn nhau. Mỗi người có một cách nghĩ khác. Vì anh có lòng tự ái với vợ nên anh nghĩ anh không thể để cho mình bị lép vế trước mặt vợ, nhưng vấn đề này anh càng nghĩ vậy thì vợ anh càng nghi ngờ, càng cho anh có cái gì đó muốn giấu. Anh trong sạch hay không chỉ có mình anh biết nhưng vợ anh đâu có biết, cho nên nếu ngược lại anh cứ hồn nhiên kể ra hết như chuyện hiện tại giữa anh và cô ấy chẳng có gì, kể càng nhiều càng tốt thì vợ anh mới thấy anh chẳng có gì thiệt.
Nhưng đừng nói những gì để vợ anh hiểu lầm là anh lo lắng cho cô bạn nhé, không thì vợ anh lại hiểu lầm. Rồi sau đó anh cũng phải “không có gì thiệt” với chính mình, anh nên giữ khoảng cách với cô bạn này, đừng qua lại thường, đừng tỏ ra lo lắng với cô ấy, nếu không, sự lo lắng của anh sẽ cho cô ta có cảm giác anh vẫn còn cảm tình với cô ta. Vì thời gian này là thời gian cô cảm thấy cô đơn nhất, rồi người giữ ý không lùi, người kia cứ tiến tới, ngày nào đó khi giật mình một cái thì tình cảm nó lại khắng khít mất rồi. Và cũng nên biết thêm là từ giờ trở đi, vì đó là tình yêu cũ của anh, nên vợ anh sẽ để ý từng cử chỉ của anh với cô ấy.
Đàn bà khi yêu ai quá thì thường có những ý nghĩ hành động kỳ quặc như vậy, cảm giác của họ trở nên rất nhạy cảm nên anh cũng phải rất cẩn thận với cách nói chuyện của mình.
Nếu anh muốn thử giữ cái tình bạn này thì anh phải biết uyển chuyển, biết cư xử và nói chuyện sao cho khéo với vợ để vợ tin tưởng ở anh. Nhiều lúc không dễ đâu!
Còn nếu anh không muốn từ giờ trở đi bị nhức đầu ba cái chuyện này, muốn yên thân yên phận, hay anh đã thử rồi mà vợ không hết ghen thì anh phải nói thẳng với cô kia là anh đã có gia đình, vợ anh lại là người đa nghi nên anh không thể liên lạc với cô ta được nữa để tránh thêm hiểu lầm đi tới tai hại. Ở địa vị cô kia thì cô sẽ hiểu và còn nghĩ anh là một người chồng đàng hoàng chung thuỷ với vợ nữa.
Thuận
Đầu tiên tôi phải xin lỗi anh để nói rằng là anh gàn quá! Đúng như anh nói, chuyện đâu có gì mà ầm ĩ, nhưng chính câu chuyện trở nên ầm ĩ lại là do anh. Nếu anh cứ kể hết mọi chuyện cho chị nghe có phải yên hàn vô sự không. Tự nhiên anh lại “gàn” nghĩ rằng, kể cho vợ nghe chuyện gặp lại người bạn cũ lại là hèn, thì mới sinh sự. Mà anh định nghĩa chữ “hèn” cũng tức cười thật!
Oanh Ph.
Đàn bà khi họ muốn nghe chồng kể về một chuyện gì đó có dính dáng đến mối quan hệ giữa chồng với một người đàn bà thì hết 99.99% họ biết tỏng tòng tong câu chuyện, hỏi lại chồng chỉ là để coi thái độ “thành khẩn” của chồng đến đâu mà thôi. Và hết 101% người đàn ông cho rằng, cách hay nhất là chối tối đa.
Và kết quả là người vợ điên lên vì mọi bằng chứng họ nắm trong tay mà chồng thì cứ chối quanh chối co. Tôi thấy mấy ông đàn ông chuyên môn dạy nhau cách đối mặt với vợ về một quan hệ ngoài luồng là, chối tối đa, bao giờ bắt tận tay mới chịu thua. Đó là trường hợp của anh Khương mà tại sao nói quanh co chi cho bị nạn!
Tuy nhiên giờ cũng chưa muộn, nhất là ngay từ đầu lá thư, anh giới thiệu vợ anh là người có học, biết ăn ở cư xử. Căn bản chị là người biết điều cộng với tính thương chồng yêu con. Nền đã có rồi, rất vững chắc, anh chỉ mới xây có vài cục gạch xấu lên thôi, giờ hãy mau lấy mấy cục gạch xấu bỏ đi, lấy gạch tốt xây lên, nhà sẽ chắc và đẹp.
Hương Thuỷ
Em đề nghị cuối tuần anh mời cả nhà đi ăn ngoài, săn sóc vợ, chiều con hơn bình thường. Tối đến anh xin lỗi vợ và nói hết mọi chuyện, kể cả chuyện anh thấy rằng nếu cắt cái rụp với cô bạn thì kỳ quá (kỳ chứ không phải hèn nha! Anh nhớ đó, dùng chữ cho khéo!)
Anh nương theo chị mà quyết định, nếu chị cương quyết biểu phải chấm dứt thì hãy mau mau cho cô bạn cũ ra rìa ngay. Nhưng em tin chị sẽ không như thế mà nhiều phần chị sẽ kêu anh cứ tiếp tục tình bạn, nhưng nhớ là nếu cô ấy tiến tới thì phải chấm dứt ngay, và từ nay không được giấu chị ấy nữa,
Nhớ ôm thật chặt cô vợ dễ thương của anh.
VẤN ĐỀ MỚI
Tôi tin là chuyện tôi kể ra đây là chuyện rất hay xảy ra trong các gia đình Việt Nam, sống chung với cha mẹ đôi bên.
Tôi có nhà riêng, từ ngày chồng tôi qua đời, vợ chồng đứa con trai mời tôi về ở chung. Nói thật lòng, điều này tôi cũng thích vì tuổi già mà ở một thân một mình cũng lo sợ. Nhưng chả lẽ nói với con là mình muốn ở với con. Cũng ngại miệng khi nói lên điều này, vì tôi nghĩ chắc chắn con dâu mình muốn có không gian riêng cho vợ chồng nó.
Trước khi tôi đến ở, vợ chồng con trai tôi có mướn một người, hàng ngày đến giúp việc nhà, dọn dẹp nấu ăn. Thật ra việc chính của người giúp là chăm lo đứa cháu nội hai tuổi của tôi, coi sóc, chăm nom từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều. Mỗi tháng con dâu tôi đưa cho người giúp việc $1,800. Vợ chồng nó chiều chuộng người giúp việc lắm vì sợ họ không giúp nữa. Đến khi tôi đến ở chung thì tụi nó cho người giúp nghỉ việc, vì thấy có bà nội ở nhà, không cần phải thêm người coi con nữa. Thật ra, khi cho người làm nghỉ, tụi nó có hỏi ý tôi, tôi có đồng ý, vì nói nào ngay ở nhà không làm gì cũng buồn tay buồn chân, mà có nấu ăn dọn dẹp chút chút rồi chơi với cháu, thì cũng chẳng có gì bận bịu hay quá sức mình.
Tôi ở được vài tháng, thì con dâu đề nghị, để hàng tháng gửi chút tiền cho bà tiêu vặt, và nó bỏ bì thư cho tôi $300. Tôi chẳng suy nghĩ gì cả chuyện này, tiền thì tôi cũng gửi về Việt Nam cho bà con nghèo, có nhiêu thì cho nhiêu, vậy thôi! Nhưng điều đáng nói ở đây là trong một lần nói điện thoại với bạn, tôi nghe con dâu trả lời, “Thì đúng là có bà chăm cháu vẫn hơn, nhưng mình đâu có để cho bà thiệt, mình cũng trả tiền hàng tháng cho bà!”
Tôi ân hận hết sức là mấy tháng nay tôi đã cầm tiền của nó, mà lòng không hề nghĩ sâu xa gì! Mà nào tôi thiếu tiền gì cho cam! Căn nhà cho thuê đủ để tôi tiêu xài thoải mái! Tôi đâu có ý định đi làm đầy tớ để kiếm tiền! Tôi đau đớn về câu nói của con dâu! Tôi định cuối tháng khi con dâu trả tiền, tôi sẽ trả lại, và tính sổ trả lại tất cả những tiền con dâu lâu nay đã đưa, và sẽ rời nhà con về lại nhà mình. Cô Nguyệt Nga có thông cảm cho nỗi lòng đau đớn của người mẹ!? (Bà Thảo)
*****
“Biết Tỏ Cùng Ai” do cô Nguyệt Nga phụ trách, với những chia sẻ ưu tư và vướng mắc liên quan các vấn đề trong cuộc sống mà quý vị không biết tỏ cùng ai. Mọi liên lạc xin gửi đến hộp thư: [email protected]. Phần góp ý của độc giả về câu chuyện ở trên sẽ được đăng ở kỳ tiếp theo. Kính mời độc giả tham gia.