Thuận theo thời, bài viết của Hoàng Hải Vân phải xuất hiện!

(Eloise Faber)

Chắc chắn là ông Hoàng Hải Vân phải lên tiếng. Chiếu theo mục đích và thời điểm tạo dư luận quen thuộc qua những bài viết của ông ta, đến lúc này thì có thể thấy ông Hoàng Hải Vân bắt buộc phải có một bài tấn công ông Thích Minh Tuệ.

Chiều dài cầm thẻ viết báo của ông Hoàng Hải Vân cho thấy ông luôn chọn đúng lúc để lên tiếng cho thế lực của mình, cho quyền lợi của mình hay phe cánh của mình, bất chấp việc lên tiếng có trơ trẽn hay đê tiện đi nữa.

Mới đây, ông Hoàng Hải Vân bóc ra vài ba chi tiết trên đường đi của ông Thích Minh Tuệ, và suy luận cạn rằng ông Thích Minh Tuệ chẳng có gì là khoan dung, tầm thường và sỉ vả một đám đông đang u mê với tên “đạo đức giả.”

Ông Hoàng Hải Vân đúng là biết cách chọn tấn công người đủ khoan dung để không buồn đáp trả lại ông. Chọn lựa đó là chiến lược cầm bút, vì bởi ông Vân chưa bao giờ lên tiếng tấn công trực diện Thích Trúc Thái Minh với cọng cỏ pili làm u mê hàng chục ngàn người. Cũng có thể ông biết rõ kẻ đạo đức giả đó có đủ quyền lực sau cánh màn dễ dàng bóp chết ông, khi cả đôi cùng đứng trong một hệ thống nhà nước.

Ông Hoàng Hải Vân cũng chưa bao giờ tấn công Thích Chân Quang khi ông ta bóp nặn lịch sử Việt Nam, nói Lý Thường Kiệt hỗn láo khi dám đánh sang Trung Quốc, bởi có thể Vân mơ hồ liệu có một chỉ đạo nào, hay ai đó chống lưng cho Quang hay không, để ông ta dám nói những điều khốn nạn như vậy. Vân sẽ không liều mình trình bày “đạo đức” của mình để vạch mặt Thích Chân Quang, nhưng rất mạnh mẽ tấn công một người theo suy diễn hằn học và nông cạn của mình, ngay vào lúc tất cả các sàn thương mại điện tử bất thường đồng loạt chặn từ khóa “Thích Minh Tuệ.”

Hoàng Hải Vân nói y như Thích Chân Quang, nói y như những quan chức tôn giáo trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam, khi ám chỉ Thích Minh Tuệ là “đạo đức giả”, và ra sức viết hẳn một bài báo lủng củng, phô diễn “đạo đức thật” của mình vào giờ G cần thiết.

Thật ra, không nên nhận định bất cứ ai là “đạo đức” hoặc không cả. Điều đó chỉ có tự họ hiểu, tự họ đối diện với cuộc đời của mình và bia mộ của mình, cuối cùng được nhìn thấy, khi người đi ngang qua phỉ nhổ hay cung kính thôi.

Hoàng Hải Vân cũng đã phô diễn đạo đức “khoan dung” của mình, vào lúc tên bộ trưởng Thông tin – Truyền thông Trương Minh Tuấn bị bắt qua vụ tham nhũng Mobifone mua AVG (2019). Lúc đó Vân viết trên facebook của mình status mang tên “Trương Minh Tuấn – bạn tôi,” ca ngợi dù như thế nào, Tuấn cũng là người bạn quý của ông ta. Tay bộ trưởng đó mạt hạng ở chỗ, miệng thì ngậm tiền, nhưng tay thì tung ra cuốn sách nói là mình viết “Phòng, chống “tự diễn biến,”“tự chuyển hóa” về tư tưởng trong cán bộ, đảng viên hiện nay.” Mạt đến vậy, Vân vẫn “khoan dung” cho là bạn quý của mình, bất chấp mọi nhơ nhuốc đã phơi bày.

Còn nhớ vào lúc đó, tôi vào bình luận trên trang của Hoàng Hải Vân, và hỏi về tính hai mặt của Trương Minh Tuấn có nằm trong bộ ý thức “bạn quý” của ông ta không? Hoàng Hải Vân đã xóa bình luận và hình như là block tôi, như block rất nhiều người đặt vấn đề với ông – rất khác với ông Thích Minh Tuệ kể về chuyện trên đường đi ông từng bị đánh vì hiểu lầm, và ông tha thứ, không nhắc tên – Hoàng Hải Vân đã không “khoan dung” cho bất kỳ ai khác biệt, chặn một cách âm thầm tất cả những người phản biện ông ta.

Đỉnh cao của bút máu Hoàng Hải Vân là vụ đánh nhà văn Nguyên Ngọc, mà đọc bài viết, với giọng điệu cố nâng mình lên cho “bằng vai phải lứa” đến sặc cười của ông ta, khi ông ta lên giọng “Điều đáng nói là việc khôi phục danh dự và truy tặng giải thưởng cho “bọn Nhân văn Giai phẩm” này là kết quả của quá trình Đổi Mới và dân chủ hoá đất nước…”

Vân gọi những tầng lớp đại trí thức của Việt Nam là “bọn”, khi ấy, rõ là Vân có ảo tường mình cũng là trí thức, hoặc trí thức bậc trên. Ắt lúc đặt bút, Vân cũng đã mắt láo liên xem có ai đang vỗ vai khen ngợi mình không. Tiếc là bài viết đầy vết nước bọt của thời đấu tố đã lỗi thời, mọi thứ chìm trong vô vọng: Đất nước hôm nay đã khác.

Tôi còn nhớ Tổng biên tập báo Năng lượng mới Nguyễn Như Phong từng có bài viết gây tranh cãi về chuyện “làm báo cũng như làm chó.” Quả thật, báo có nhiều loại báo, chó cũng có nhiều loại chó, nhất là trong thời hỗn mang chủng loại hôm nay.

Tôi lại nhớ đến một câu nói của nhà văn Nguyên Ngọc “Tôi vẫn tin ở tương lai của đất nước, nhất là ở lớp trẻ, vì không có lực lượng vô luân nào có thể ngăn trở dân tộc này quyết định vận mệnh của mình.

Tôi cũng tin như vậy. Đất nước sẽ tiến lên, bất chấp mọi thế lực người hay chó đang cố gắng cản bước của dân tộc này.

Share:

Ý kiến độc giả
Quảng Cáo

Có thể bạn chưa đọc

Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Quảng Cáo
Share trang này:
Facebook
Twitter
Telegram
WhatsApp
LinkedIn
Email
Kênh Saigon Nhỏ: